Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phương Tiên Sinh, Chờ Ngày Anh Nhận Ra Em

Chương 20: Không ai chịu nhường

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mấy hôm sau đó, Phương Hàn đi làm về nhà rất sớm, không còn về khuya như trước nữa. Mỗi lần về đến nơi, anh đều đưa mắt nhìn xung quanh tìm bóng dáng Hạ An , nhìn thấy cô anh mới về phòng.

Buổi sáng tại phòng khách sang trọng của Phương gia.

Hạ An đi đến: "Quản gia cho gọi tôi ạ?"

Quản gia đưa cho cô một sấp văn kiện: "Cô đem cái này đến công ty cho thiếu gia".

Hạ An không muốn, đi đưa mắt nhìn xung quanh rồi ngập ngừng nói:

"Nhưng tôi còn rất nhiều việc chưa làm xong".

"Việc của cô cứ để đó sẽ có người khác làm, tài liệu này rất quan trọng, thiếu gia đang cần gấp, cô mau đi đi".

Thật ra trong nhà rất nhiều người, Phùng quản gia có thể sai đại một người khác đi, nhưng thiếu gia gọi điện về muốn chính Hạ An đem đến mới được.

Hạ An cầm sấp văn kiện từ tay quản gia về phòng thay đồ, sau đó đi đến công ty của Phương Hàn.

***********

Tập đoàn Phương Thị.

Hạ An đứng trước một toà cao ốc, cô ngước nhìn rồi bước vào.

Quầy lễ tân...

"Cô gì ơi, tôi muốn gặp Phương tổng để đưa đồ cho anh ấy", Hạ An nhỏ nhẹ nói.

"Cô có phải cô Hạ An không ạ?" Cô lễ tân hỏi Hạ An.

Hạ An gật đầu: "Vâng".

"Vừa nãy thư ký Trần có dặn nếu cô Hạ đến thì mời cô lên phòng gặp Phương tổng. Mời cô Hạ đến thang máy, lên tầng 30 gặp tổng giám đốc". Lễ Tân nói xong, Hạ An cúi đầu cám ơn rồi đến thang máy bấm nút lên tầng 30.

Lên đến tầng 30, Hạ An được thư kí Trần mời vào văn phòng anh ngồi chờ.

Thư kí Trần lấy cho cô một ly nước: "Cô Hạ, cô uống nước đi".

"Cám ơn cô!" Hạ An mỉm cười nói lời cám ơn.

"Phương Tổng đang họp, dặn tôi nói với cô ngồi lại chờ anh ấy một lát".

"Vâng".

Thư kí Trần ra ngoài để lại một mình Hạ An trong văn phòng.

Cô nhìn khắp phòng làm việc của anh, toàn hai màu trắng và đen, rất đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, giống như con người anh vậy.

Hạ An cầm ly nước lên uống một hớp, ngồi một lúc rất lâu, cơn buồn ngủ ập đến Hạ An ngủ quên từ lúc nào không hay.

Kết thúc cuộc họp, Phương Hàn về phòng. Lúc anh đang họp, nghe thư kí Trần báo Hạ An đã đến. Bước vào phòng, anh nhìn thấy một thân hình nhỏ nhắn đang nằm trên sofa ngủ say.

Phương Hàn từng bước từng bước đến gần cô. Nhìn gương mặt mệt mỏi đang ngủ say, nghe tiếng hít thở đều đều của cô, không hiểu sao nơi ngực của anh có chút phiền muộn.

Rốt cuộc anh bị làm sao, chính anh cũng không thể hiểu.

Rõ ràng đưa cô về Phương gia là muốn trừng phạt cô, nhưng khi biết cô có con cùng người khác, anh không thể chấp nhận được, mà khiến đứa bé vô tội của cô mất đi. Lúc thấy cánh tay cô vì truyền dịch mà đau đớn, ánh mắt vô hồn ngồi trên giường bệnh tối hôm đó, thở thôi anh cũng cảm giác khó khăn.

Đây làm cảm giác gì? Không lẽ anh có tình cảm với cô gái này sao? Không đúng, người anh yêu là Giản Đình, chỉ có thể là cô ấy.

Nhìn thấy hàng mi đang run nhẹ của cô khiến anh ngắt ngang những suy nghĩ hỗn loạn của mình.

Hình như Hạ An đang mơ thấy ác mộng,hai hàng chân cau lại, cúi đầu xuống nhìn anh mới phát hiện hình như cô đang khóc.

Cô đang nằm mơ thấy gì mà lại khóc như thế? Bàn tay ấm áp của anh theo bản năng chạm vào gương mặt đang nhíu lại của cô.

Hạ An nằm mơ, hàng mi run nhè nhẹ, miệng nỉ non nói nhỏ xíu: "Xin anh hãy tin tôi, đứa con là của anh, tôi không lừa anh".

Phương Hàn nghe những lời nói mớ của cô, anh sững sốt, trái tim đang lở lửng run lên bần bật, lòng anh bây giờ cảm giác rất khó nắm bắt.

Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm không rời.

Hạ An nói mớ xong liền yên tĩnh ngủ thϊếp đi.

Phương Hàn cứ thế ngồi ngây ngốc nhìn cô ngủ say.

Đến gần trưa Hạ An mới tỉnh thức. Biết là mình ngủ quên, cô sờ sờ lên mặt, xấu hổ nhìn xung quanh, thấy anh đang ngồi trên bàn làm việc nói chuyện qua điện thoại với ai đó.

Cô vuốt lại mái tóc vì ngủ mà hơi rối rồi đứng dậy.

Đúng lúc Phương Hàn vừa nói xong, anh gác điện thoại.

"Cô chịu tỉnh rồi sao?"

"Tôi xin lỗi, tôi mang đồ tới cho anh rồi, giờ tôi xin phép về".

Hạ An nói xong cúi đầu chào anh, cô bây giờ rất muốn rời khỏi đây. Cô sợ đứng thêm chút nữa, giữa cô và anh lại lời qua tiếng lại.

Phương Hàn cười nhếch môi: "Hôm nay tôi sẽ không tính lương cho cô".

Tại sao? Sao lại không tính lương cho cô? Hạ An rất muốn hỏi nhưng không thốt ra được, liền đưa mắt nhìn anh.

"Cô ngủ trong khi làm việc". Anh đưa ra lí do khiến ánh mắt cô xìu xuống.

"Vâng... Phương tiên sinh muốn sao thì làm như vậy".

"Lại đây...", giọng anh như ra lệnh cho cô.

Hạ An ngẩn người, anh ta gọi cô lại đó làm gì? Không phải muốn cãi nhau với cô chứ? Dù không muốn nhưng bước chân cô vẫn tiến về phía bàn làm việc của anh đang ngồi.

Thấy dáng vẻ nghe lời của cô, anh khẽ cười hài lòng.

"Tôi rất mệt, cô mát xa đầu cho tôi một lúc". Nói xong anh dựa vào ghế ngả đầu ra phía sau.

Hạ An bối rối không biết mình mát xa có được không, vì trước giờ cô chưa mát xa cho ai bao giờ. Chần chừ một lúc, cô đưa tay đặt lên hai bên thái dương của anh bắt đầu xoa nhè nhẹ.

"Mạnh tay lên một chút", anh vừa nhắm mắt vừa nhắc nhở.

Hạ An thêm một chút sức, đang mát xa thì anh bỗng nhiên mở mắt ra nhìn cô.

Hạ An vì cái nhìn chăm chăm của anh mà mặt cô đỏ lên, tim đập nhanh không ngừng.

Cô làm lơ rồi ngừng tay xuống không mát xa nữa. Bất ngờ bị anh kéo lại, cô ngã vào người anh.

Phương Hàn đặt cô ngồi lên đùi của mình.

Hạ An giật mình hốt hoảng: "Phương tiên sinh... anh... ưʍ..."

Chưa kịp phản bác, môi anh ập xuống hôn cô ngấu nghiến.

Hạ An muốn đẩy anh ra nhưng không làm được. Anh đưa tay ôm chặt cô hơn, ép cô phải đón nhận hoàn toàn nụ hôn của anh. Bàn tay tà ác của anh luồn vào trong áo trêu đùa, đẩy áσ ɭóŧ của cô lên cao, rồi xoa nắn bầu ngực đẫy đà của cô.

Hạ An bắt lấy cánh tay anh đang làm loạn của anh.

Người đàn ông này, cô thật sự không biết anh muốn cái gì, rõ ràng đã nói không còn hứng thú với cô, sao bây giờ lại cưỡng hôn cô?

Hạ An bị anh hôn cho đến khi cơ thể không chống trả được, mềm nhũn trong tay anh. Rất lâu sau môi anh mới chịu buông môi cô ra. Hạ An thở hổn hển đẩy anh ra, đứng dậy lùi ra xa, rồi xoay người sửa lại áσ ɭóŧ vừa rồi bị anh kéo lên.

"Tôi chỉ mới trêu đùa một chút , mà cơ thể cô đã phản ứng như thế rồi, không biết ở cạnh người đàn ông khác cô sẽ như thế nào nữa ?”

Hạ An khẽ cười nhạt chua xót vì lời nói của anh, cô quay đầu nhìn anh. "Thưa phương tiên sinh, đó là phản ứng sinh lý bình thường của tôi, nếu vừa nãy không phải anh mà đổi lại ở bên cạnh bất cứ người đàn ông nào khác, tôi vẫn có phản ứng như thế... tôi nói thế , anh đã hài lòng chưa?"

Cô vừa dứt lời, trong đôi mắt sâu thẳm của anh chứa đầy sự giận dữ. Anh bị cô chọc giận, nói đúng ra là vì ghen mà hoá thành giận.

"Ra ngoài! Cô mau cút ra ngoài, cút khỏi tầm mắt của tôi!" Anh rống lên giận giữ.

Hạ An ấm ức không thèm nhìn anh, nhanh chân đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng làm việc của anh, sống mũi cô cay cay, không kiềm chế được, lệ rơi day xuống khuôn mặt xinh đẹp.
« Chương TrướcChương Tiếp »