Phương Hàn hôn cô mãnh liệt như muốn hoà tan cô vào cơ thể mình.
Hạ An thực sự không chịu nổi khi đầu lưỡi anh ngang ngược xâm chiếm vào khoang miệng của cô, không ngừng quấy đảo như muốn rút đi hơi thở của cô, nụ hôn của anh cuồng nhiệt đến mức bức cô, thực sự không thở nổi.
Hạ An cố gắng đẩy anh ra nhưng cô không làm được. Bàn tay anh nắm chặt tay cô, Hạ An bắt đầu run sợ, hoảng loạn, nước mắt tràn ra.
Người đàn ông ngang ngược này. Cô có làm gì có lỗi gì với anh đâu? sao anh có thể đối xử với cô như vậy? Không lẽ trong mắt anh Cô đáng bị anh hết lần này đến lần khác làm nhục như vậy sao ?
Ánh mắt Phương Hàn bây giờ như muốn ăn tươi nuốt sống cô, anh như con sói bị cô chọc giận.
Hạ An khóc lóc cầu xin như anh vẫn không dừng lại, bàn tay thô bạo xé rách chiếc áo trên người cô, da thịt trắng nõn phơi bày trước mặt anh.
Phương Hàn nhìn bộ dạng nhỏ bé yếu ớt của cô, lúc này trong mắt anh cô thật đáng thương và quyến rũ .
Anh đè cô vào tường nhếch môi cười đắc ý: “Hạ An ... lần này, cô có cầu xin tôi thế nào tôi cũng không tha cho cô đâu".
Hạ An trừng mắt nhìn anh, nước mắt cô rơi xuống: “Nếu anh dám làm chuyện đó với tôi ở đây thì anh thật khốn nạn, anh nên nhớ chị Giản Đình đang nằm ngoài kia", cô muốn nhắc nhở anh.
Phương Hàn buông tay cô hất mạnh cô vào tường: “Hạ An ... nếu cô còn dám nhắc đến Giản Đình trước mặt tôi, thì đừng trách tôi".
Hạ An tức gian đưa hai tay đánh vào ngực anh: “Anh là đồ khốn khϊếp ... đồ điên, tôi đã làm gì anh , sao anh cứ ức hϊếp tôi như thế ?” Vừa đánh cô vừa khóc nức nở.
“Trong mắt tôi, nếu đã ghét , thì cô không làm gì cũng sai, cô hại Giản Đình nằm liệt như thế, làm sao tôi có thể để cô hạnh phúc, cô thích gã đàn ông kia sao? Tôi sẽ không bao giờ cho cô toại nguyện... cô dám chửi tôi khốn nạn sao?”
Phương Hàn tự nhủ, anh đây không phải có tình cảm gì với cô, mà anh đang trả thù, anh muốn cô không được hạnh phúc như anh.
Dù cô có phản kháng cũng không được, chỉ còn lại những tiếng ú ớ trong cổ họng.
Lưỡi anh một lần nữa càn quét len lỏi sâu vào trong khoang miệng cô, mυ"ŧ lấy mật ngọt trong miệng cô.
Hạ An biết anh đang rất giận dữ. Người cô mệt mỏi bất lực, nụ hôn này là sự trừng phạt anh dành cho cô, cắи ʍút̼ điên cuồng chẳng thương tình .
Phương Hàn bắt đầu khó chịu, nghĩ đến cơ thể xinh đẹp này sẽ cùng với một người đàn ông khác ngoài anh, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên.
Anh nắm chặt hai tay cô cố định trên đỉnh đầu, tay còn lại gỡ áo ngực cô xuống, sau đó cởi luôn chiếc váy dài của cô, trên người Hạ An chỉ còn lại một chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh. Hạ An biết kế tiếp anh sẽ làm gì.
“Phương tiên sinh... tôi sợ rồi, xin anh tha cho tôi, tôi không muốn", cô lắc đầu khóc lóc cầu xin.
Nghe cô cầu xin, Phương Hàn ngồi trên bồn toilet, anh chẳng những không buông tha mà còn nhấc cô lên đặt cô ngồi giữa hai đùi mình, để lưng cô dán lên trước ngực anh.
Bờ môi anh mân mê trên bờ vai trắng nõn mịn màng của cô, tay anh di chuyển khắp người cô, mỗi lần dừng lại những nơi mẫn cảm đều nhéo cô một cái rất đau.
Loại phụ nữ lúc nào cũng giả vờ ngây thơ như vậy, có tư cách gì chán ghét anh.
Phương Hàn di chuyển tay xuống phía dưới tách hai chân cô ra, Hạ An bắt lấy tay anh: “Tôi sai rồi... anh đừng làm vậy!" Bàn tay nhỏ bé của cô không ngăn được tay anh, anh kéo chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh của cô xuống gót chân. Anh nhanh chóng cởϊ áσ quần trên người mình.
Hạ An uốn người muốn trốn thoát khỏi tay anh.
Không hài lòng với sự chống cự của cô, Phương Hàn xoay người cô lại để cô đối diện với anh. Nơi đó của cô chạm trúng vào vật đang ***** **** nóng hổi của anh, cảm giác được sự đυ.ng chạm nóng bỏng, Hạ An càng thêm hoảng sợ.
Thân thể trắng nõn phơi bày trước mặt anh như thế, càng khiến Hạ An cảm thấy xấu hổ và nhục nhã.
Phương Hàn trừng phạt cô bằng cách một tay xoa nắn một bên ngực, bên còn lại anh dùng miệng cắn vào nụ hồng trên ngực cô.
“Không, ", Hạ An hét lên.
Nếu cô không ngại cứ hét to lên, để các bác sĩ, y tá nghe thấy được, có thể họ đến đây để cứu cô không chừng.
Bị lời cảnh báo này, Hạ An cắn chặt môi im miệng lại, cô như con thú nhỏ cứ khóc thút thít giãy giụa mong thoát khỏi con thú lớn như anh.
Sự va chạm của anh khiến toàn thân Hạ An cảm thấy khó chịu như sắp tan chảy thành nước, nước mắt cô tràn ra không ngừng.
“Hạ An ... cô thích người đàn ông kia sao?"
Hạ An bật khóc lắc đầu: “Không có... anh thả tôi ra đi... xin anh".
“Hạ An ... tôi không thích người nói dối, cô càng nói dối, càng làm cho tôi thêm căm ghét cô hơn".
“Phương Hàn... anh điên rồi, sao anh cứ muốn áp đặt người khác phải thừa nhận theo ý anh vậy?...Nếu anh một mực muốn tôi thừa nhận tôi thích Tưởng Xuyên... được thôi, tôi thích anh ấy đấy, anh hài lòng chưa?”
Lời nói khıêυ khí©h của Hạ An vừa dứt...
Phương Hàn ôm cô đứng lên, Hạ An bất ngờ hoảng sợ, chân cô quấn vào eo anh, với tư thế này, thật dễ dàng cho anh. Anh ép mạnh cô vào tường, không màng dạo đầu, dùng sức nhấn mạnh để vật to lớn nóng hổi của mình trực tiếp đi vào nơi đó của cô.
“Ưʍ... đau quá!”
Cảm giác đau đớn kịch liệt khi bị cái lấp đầy này hành hạ, tay Hạ An bấu chặt vào hai bên vai anh, đau đớn khiến cô cắn chặt môi đến bật máu, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Được nơi mềm mại ấm áp của cô bao bọc, phương Hàn há miệng thở gấp, đôi mắt đỏ ngầu. Hạ An thật kít chặt, chặt đến nỗi anh muốn luân động cũng rất khó khăn. Anh không muốn cũng phải thừa nhận , cảm giác này rất tuyệt, anh thích cảm giác này từ cô.
“Hạ An , nếu hôm nay cô bị tôi chơi cho đến chết, chính là do cái miệng này của cô hại cô đấy", anh khan giọng nghiến răng kề sát tai cô nói.
Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ không khuất phục của cô, anh không quan tâm đến cảm giác của cô, liền hung hăng, ra vào điên cuồng.
“A... a... a" Hạ An đau đớn không chịu nổi vì sự ra vào điên cuồng của anh, đau đớn khiến toàn thân cô không còn một chút sức lực. Cô không giãy giụa, không cầu xin nữa, nước mắt cô cứ thế rơi xuống, mặc kệ anh phát tiết trong người cô.
Phương Hàn chưa một lần để ý gương mặt cô đau đớn thế nào, cứ thế ra vào liên tục.
Hạ An mặt tái nhợt run rẩy, cô rất muốn bất tỉnh lúc này.
Tay anh bóp mạnh bờ mông của cô, đè chặt cô hơn, thô lỗ chiếm đoạt điên cuồng như thú dữ.
Sau khi thoã mãn anh buông cô ra, hai chân Hạ An run rẩy không có chút sức lực để đứng vững, cô ngồi bệt xuống đất.
Thấy ít vết máu đỏ ở giữa hai chân Hạ An , trên vật to lớn của anh cũng dính một ít, anh liền hiểu, cô là lần đầu, nhưng anh không quan tâm, lấy khăn lau mình, mặc quần áo vào đi ra để lại Hạ An ngồi đó.
Tất cả cuối cùng cũng kết thúc... thứ quý giá duy nhất còn lại của cô cũng bị anh lấy mất. Toàn thân cô rã rời xụi lơ ngồi đó, nước mắt là thứ có thể nói lên sự đau lòng của cô lúc này.