Chương 1: Mạt thế

Sau tận thế, môi trường sống trở nên vô cùng khắc nghiệt, vô số động vật và thực vật bắt đầu biến dị, chỉ cần bị thương nhẹ, bị dịch thể của những động vật và thực vật biến dị đó lây nhiễm, con người sẽ nhanh chóng trở thành tang thi cùng dị thú, một đô thị phồn hoa trong một đêm bị phá hủy hoàn toàn.

Con người đang vật lộn với đói khát và tuyệt vọng, những người bị nhiễm virus biến thành tang thi lây lan nhanh chóng, chạy trên các đường phố, máu đen chảy ra từ cơ thể chúng, cùng với chúng là đám dị thú thực vật cũng chiếm lĩnh lãnh thổ một cách tùy ý.

Trong khoảng thời gian này được gọi là thời kỳ "Đại thung lũng", loài người gần như bị diệt sạch. Cho đến khi, trong hàng ngũ kẻ thống trị tối cao của nhân loại, xuất hiện những người có dị năng, lúc đầu họ sốt cao, những người này thường là Alpha cấp S. Sau những cơn sốt cao liên tục, họ dần bắt đầu thức tỉnh một số năng lực đặc biệt.

Có thể điều khiển băng tuyết, hoặc có thể tạo ra một lớp vỏ bảo vệ, sự xuất hiện của bọn họ mang lại một tia hy vọng cho sự sống còn của loài người, và bọn họ được coi là những vị thần. Nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài lâu, dị năng giả vì phải gánh vác nguồn năng lượng quá mức cường đại mà tinh thần dần bị phá hủy, ý chí bọn họ trở nên sa sút, cuồng bạo, tuyệt vọng. Cuối cùng như cái xác không hồn mà chết đi.

Và chu kỳ này hầu như không vượt quá ba tháng. Alpha cấp S đã hiếm, có thể thức tỉnh dị năng càng hiếm, bi kịch không thể vãn hồi này lại một lần nữa đem nhân loại đẩy vào vực sâu của tuyệt vọng.

Mãi cho đến một lần ngoài ý muốn, người ta phát hiện một Omega trên cấp

A lại có thể an ủi một Alpha bị tổn thương tinh thần. Khi trường hợp đầu tiên của khả năng Alpha cấp S vượt qua thời hạn ba tháng, các quy tắc AO trước ngày tận thể lại có hiệu lực.

Là quốc bảo Omega của thế giới cũ, nhóm Omega suýt chút nữa đã trở thành nạn nhân đầu tiên bị tang thi và dị thú ăn thịt trong thảm họa chưa từng có của loài người, bọn họ luôn tỏa ra mùi hương mê người. Cơ thể mềm mại nhu nhược không thể nào chịu được một đòn công kích mạnh của tang thi, cho nên số lương omega mới dần ít đi, mà trong tình cảnh này, lại không có người bảo vệ bọn họ.

Pháp tắc ở mạt thế không phù hợp với kẻ yếu, nhóm omega yếu ớt chính là đối tượng đầu tiên dễ dàng chết nhất, nhóm beta cùng alpha lại dễ sông sót hơn.

Cho nên mới có câu, hoa hồng dù có đẹp rồi cũng sẽ úa tàn.

Mọi người không còn ái mộ Omega nữa, bởi vì bọn họ yếu ớt mong manh, nhạy cảm và lúc nào cũng cần được bảo vệ, họ cũng tỏa ra mùi hương có thể bị tang thi phát hiện bất cứ lúc nào, họ gần như trở thành quả bom vô hình có thể nổ bất cứ lúc nào, những người chạy trốn mà mang theo Omega thường bị dị thú bắt gϊếŧ. Omega quá thơm, không chỉ đối với con người, mà còn đối với dã thú và tang thi chính là món ăn mỹ vị.

Khi đạo đức ở mức tồi tệ nhất, thậm chí còn xảy ra sự kiện con người tự tay hành quyết Omega, mãi cho đến khi Liên Bang kêu gọi dừng lại, những cuộc thảm sát đồng tộc điên cuồng như vậy mới bị gông cùm của luật pháp và đạo đức ngăn chặn. Quốc bảo Omega một thời giờ đây đã trở thành rác rưởi kinh tởm trong mạt thế khắc nghiệt đáng sợ này.

Beta dù sao cũng có thể gánh vác trọng trách sinh sản, cho dù không ngọt ngào như Omega, nhưng ở mạt thế, sinh tồn mới là mục tiêu hàng đầu.