Chương 38: Ngày Kỉ Niệm Kết Hôn

Nơi Y Chí hẹn gặp Sở Minh là một quán trà tư nhân cao cấp.

Lúc nhìn thấy Y Chí lần nữa, Sở Minh phát hiện cậu đã thực sự không nhận ra được cậu ta.

Thanh niên trước mặt này không còn là tên nghệ sĩ nhỏ vừa chật vật vừa đáng thương ở bãi đỗ xe ngầm kia nữa, cũng không phải là ảnh đế mới nhận thưởng ở buổi lễ trao giải đầy hăng hái và khí phách --- mới qua thời gian mấy tháng, thần thái và khí chất của cậu ta đã biến đổi đến nghiêng trời lệch đất, biến thành một người xa lạ mà Sở Minh hoàn toàn không quen biết.

Không biết có phải do lịch trình trong thời gian này quá dày hay không mà cả người Y Chí đã gầy đi không ít, sắc mặt cũng lộ ra vài phần tái nhợt. Cậu ta im lặng ngồi ở vị trí của mình, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, rất tự nhiên xoay người lại.

"Đạo diễn Sở."

Sở Minh mặc áo khoác màu nhạt, bước từng bước trầm ổn qua.

"Đã lâu không gặp."

Y Chí gật đầu: "Đã lâu không gặp."

Sở Minh ngồi xuống trước mặt cậu ta, dáng ngồi tự nhiên, mười ngón tay giao nhau.

"Có chuyện gì sao?"

"... 《Quốc Khí》 đã quay xong rồi sao?"

Sở Minh nói: "Chuyện này hẳn là không nằm trong phạm vị thảo luận, đi thẳng vào vấn đề một chút đi."

Giọng điệu cậu bình thản, Y Chí nghe xong thì im lặng một hồi, mới nói: "Tôi đã ký hợp đồng với Diệu Quang."

"Cần nói tiếng chúc mừng không?"

"Không, tôi là muốn nói..."

Y Chí do dự: "Đạo diễn Sở, nếu anh đồng ý qua Diệu Quang, tôi có thể ---"

"Y Chí."

Sở Minh hơi nhướng mày, trực tiếp cắt ngang lời cậu ta: "Nếu đây là chuyện cậu muốn nói với tôi, vậy cuộc gặp này có thể kết thúc tại đây."

"Đợi đã!"

Năm ngón tay của cậu ta xiết chặt, vội la lên: "Tôi chỉ là muốn nói câu xin lỗi với anh... Là anh đưa tôi tiến vào trong giới, nếu không có anh, không biết hiện tại tôi đang ở nơi không lý tưởng nào."

"Tôi cũng không giúp cậu cái gì."

Sở Minh bình tĩnh nói: "Con đường của cậu là do cậu tự đi, không liên quan bao nhiêu đến người khác."

Y Chí yên lặng nghe xong, lại nói: "Tôi cho rằng anh sẽ mắng tôi, ít nhất cũng sẽ chất vấn tôi, dù sao tôi cũng khiến anh và công ty chịu ảnh hưởng."

"Tôi không bị ảnh hưởng, nhưng thật ra cậu ---"

Sở Minh nói: "Một nghệ sĩ mới nổi tiếng không bao lâu đã chủ động hủy hợp đồng với công ty, còn làm đến mức khó coi như vậy, Y Chí, rốt cuộc cậu đang suy nghĩ cái gì?"

Giọng điệu khi cậu nói những lời này cũng không mấy gay gắt, nhưng nhìn phản ứng của Y Chí, lại giống như bị mạnh mẽ cho một cái tát, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

"Tuy rằng như vậy nhưng tôi cũng không hối hận."

Cậu ta nói: "Tôi muốn trở nên nổi bật, bọn họ có thể giúp tôi."

"Bọn họ" hẳn là đang chỉ Diệu Quang, Sở Minh im lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt gầy ốm tái nhợt của thanh niên, sau vài giây mới nói: "Thật sự bởi vì nguyên nhân này?"

Y Chú nâng chén trà lên uống một ngụm, đầu ngón tay run nhè nhẹ, ngoài miệng lại không chút do dự: "Đúng... công ty đối với tôi rất tốt, nhưng tài nguyên bên này so với Diệu Quang thì kém hơn, tôi ở bên đó sẽ có thể phát triển càng tốt hơn, anh thật ra cũng như vậy."

"Xem ra bên kia đúng thật là đối với cậu không tệ."

Sở Minh cong môi đầy vô cảm: "Khiến cho cậu thay bọn họ đào góc tường nhiệt tình như vậy."

"Nếu anh không sang đó, bọn họ cũng sẽ qua đây."

Y Chí đặt chén trà lên mặt bàn: "Bọn họ là dạng người gì, anh không tưởng tượng nổi đâu."

Chén trà va chạm lên mặt bàn bằng gỗ đặc, phát ra một tiếng vang nhỏ, Sở Minh khẽ nâng mi, nói: "Cậu ---"

Vào lúc này lại vang lên tiếng chuông di động, cắt ngang lời cậu chuẩn bị nói.

Sở Minh cúi đầu, thấy trên màn hình hiển thị "xxx", đơn giản nói mấy câu với Y Chí xong thì đứng dậy đi qua một bên nghe điện thoại.

"Bạch Dật?"

Cậu hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Bên kia vang lên tiếng nói vừa trầm thấp lại đầy từ tính của người đàn ông: "Tôi đến đón em."

"Không cần, không phải anh còn có cuộc họp à?"

Sở Minh: "Không cần phiền phức."

"Tối nay không có, tôi muốn gặp em."

"Hôm qua mới vừa gặp mà, hôm nay thôi bỏ đi."

Sở Minh nhìn lướt qua Y Chí ở bên kia: "Bên này tôi còn đang có chút việc, xin lỗi."

"..."

Bạch Dật bên kia trầm mặc một chút rồi cũng lên tiếng đáp ứng.

Giọng điệu người đàn ông lộ ra mấy phần ảm đạm, Sở Minh cười khẽ đầy bất đắc dĩ, cúp máy.

Cậu lại ngồi xuống lần nữa, Y Chí đang nâng một chén trà, cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì.

Sở Minh gõ gõ mặt bàn, nói: "Còn có gì muốn nói với tôi không?"

Y Chí ngẩng đầu nhìn cậu một cái, nói: "Bên cạnh đạo diễn Sở còn có người khác sao?"

"Cái đó không liên quan đến cậu."

Sở Minh nói: "Nếu cậu không còn chuyện khác, vậy tôi đi trước."

Y Chí như tùy ý liếc về phía nhân viên phục vụ bên kia, đứng dậy: "Tôi tiễn anh."

Sở Minh khẽ cười, nói: "Không cần, việc hôm nay cũng sẽ không truyền ra ngoài, đừng suy nghĩ quá nhiều."

Những lời này vừa dứt, sắc mặt Y Chí lập tức biến đổi lần nữa. Sở Minh lại không hề để ý đến cậu ta, xoay người đi ra khỏi quán trà.

Đang lúc hoàng hôn, mặt trời ngả về tây, ánh nắng chiếu rải rác phía chân trời, nhuộm lên một mảnh đỏ như máu.

Trên đường trở về bị kẹt xe, Sở Minh chán muốn chết mà dựa lên ghế, nhận được tin nhắn từ Quý Trạch.

【 Tám giờ sáng mai, dẫn cậu đi gặp người bên kia.】

Sở Minh:【 Được. 】

Giai đoạn trị liệu lúc trước không có bao nhiêu khởi sắc, đến tận bây giờ cậu cũng không nhớ lại được bao nhiêu, ngược lại buổi tối thỉnh thoảng sẽ đau đầu, là di chứng ngắn ngủi.

Đối với việc này Quý Trạch cũng cảm thấy khó giải quyết, nhưng cũng an ủi Sở Minh đây là hiện tượng bình thường, thuốc loại hình D vốn là một loại tân dược vô cùng đặc thù, muốn chữa trị hoàn toàn cũng không phải dễ dàng như vậy.

Một đoạn đường lại đi mất hơn một giờ, chờ đến khi Sở Minh về được nhà, trời đã hoàn toàn tối đen.

Từ dưới lầu nhìn lên nhà cậu có ánh đèn sáng. Diệp Thanh ở nhà một mình, hẳn là đã đợi cậu rất lâu.

--- Nhưng mà, đến khi cậu mở cửa đi vào phòng khách lại ngoài ý muốn thấy một thân ảnh quen thuộc khác.

Sở Minh: "... Tiểu Thanh đâu?"

Người đàn ông mặc quần áo khéo léo tỉ mỉ đứng dậy từ sô pha trong phòng khách, nói: "Đưa nó đến chỗ trợ lý của em rồi."

Sở Minh nhíu mày: "Vì sao?"

"Nó chủ động đi."

Sở Minh đi qua, thoáng thấy trong phòng khách đặt một bó hoa hồng lớn khiến người ta sáng mắt: "Anh đã nói gì với em ấy."

Bạch Dật ngừng một chút, nâng bó hoa hồng kia lên.

"Hôm nay."

Anh nói: "Là ngày kỉ niệm kết hôn của chúng ta."

Sở Minh: "..."

Cho nên mới có một màn này.

Cậu nói: "Là ly hôn sao?"

Bạch Dật: "Là kết hôn."

"Vậy tùy tiện đi."

Sở Minh nhận lấy bó hoa kia: "Tôi nhận, làm quà ly hôn, Bạch tổng có thể đi rồi."

Bạch Dật giữ chặt tay cậu, sắc mặt ôn hòa: "Tôi làm bữa tối cho em."

Trên bàn ăn bày mấy món ăn tinh xảo, nhìn lướt qua đều là món Sở Minh thích ăn.

Sở Minh nhìn bàn đồ ăn kia rõ ràng phải tốn một khoảng thời gian mới làm xong, lại nhìn Bạch Dật: "Lần sau anh có làm gì, hẳn là nên báo một tiếng với tôi."

"Tôi không định áp đặt cho em."

Bạch Dật nhìn cậu chăm chú: "Tôi chỉ muốn cho em một niềm vui bất ngờ."

Sở Minh cười: "Đây không coi là cái gì... bỏ đi, ăn cơm."

Vì thế vài phút sau cậu và Bạch Dật cùng ngồi xuống, ăn bữa tối kỉ niệm ba năm kết hôn của bọn họ.

Đồ ăn hẳn là được hâm nóng lại một lần, vị không ngon bằng lúc mới ra lò, nhưng hương vị vẫn không tệ, hơn nữa còn luôn khiến cậu có cảm giác đã từng nếm qua.

Cậu uống một ngụm canh, giương mắt lên lại thấy Bạch Dật vẫn đang chăm chú nhìn mình, lập tức nhìn thẳng anh vài giây, nói: "Lúc trước vì sao anh lại tìm tôi?"

Lúc trước cậu cho rằng Bạch Dật là vì tức giận Quý Trạch, còn muốn thu mua Sở thị nên mới tìm đến cậu, hiện tại ngẫm lại, nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp.

Bạch Dật: "Bởi vì thích em."

Sở Minh: "Hớ."

Cậu không nhịn được nở nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu: "Dáng vẻ kia của anh nhìn sao cũng không thấy có chỗ nào thích tôi, ngược lại còn ném hợp đồng cho tôi."

Bạch Dật: "..."

Anh ho khan một chút, gắp vào trong bát Sở Minh một đũa thịt cá.

"Lần đầu tiên tôi thấy em đã thích em."

Sau khi mất trí nhớ anh bị ba Bạch và mẹ Bạch về nước đưa đi, từ đây chia đôi con đường với Sở Minh. Nhiều năm sau ngẫu nhiên gặp lại Sở Minh, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy thanh niên đã có xúc động muốn có được người này.

"Lúc học cao trung em đã dạy tôi làm sao thích một người, em đi rồi tôi không còn biết nữa."

Bạch Dật trầm ổn nói: "Lúc ấy tôi đúng là không biết nên đối xử với em thế nào, làm rất nhiều chuyện quá đáng, nhưng hiện tại sẽ không như vậy."

Tính cách quái gở được nuôi dưỡng qua nhiều năm khiến anh không biết lý giải phần "nhất kiến chung tình" này thế nào, cũng không rõ phải đối xử với người mình yêu như thế nào, hơn nữa về sau thái độ của Sở Minh càng khiến anh giãy giụa và tự hoài nghi mình, do đó làm ra rất nhiều chuyện ngu xuẩn.

Sở Minh dùng một tay nâng cằm, nói: "Nếu anh không khôi phục ký ức, chỉ e sẽ không nói những lời này với tôi."

Bạch Dật lắc đầu: "Không, tôi sẽ, tôi sẽ dùng tất cả những gì tôi có để giữ em lại."

Cách bàn ăn anh bao lấy năm ngón tay thon dài của Sở Minh, lòng bàn tay cực nóng dán lên mu bàn tay, chiếc nhẫn kim cương kia vẫn lấp lánh rực rỡ.

Sở Minh chưa nói gì, chỉ là thu tay lại.

Bữa tối ăn được một nửa bên ngoài có mưa to. Sấm sét xẹt qua bầu trời, khiến cho bầu trời tối tăm trong nháy mắt sáng như ban ngày.

Mưa to nện lên cửa sổ sát đất, trời đất được bao phủ trong màn mưa điên cuồng, mơ hồ không rõ.

Trận mưa này kéo thật lâu, mãi đến mười giờ tối cũng không có xu hướng ngừng lại. Mạo hiểm trở về trong lúc trời mưa to rõ ràng là không an toàn, Sở Minh đành để Bạch Dật ở lại qua đêm.

"Chỗ này không có quần áo vừa với anh, chỉ đành để anh chịu ấm ức một chút."

Sở Minh lấy một bộ đồ ngủ rộng thùng thình từ trong tủ ra: "Mới, còn chưa mặc qua."

Bạch Dật: "Mặc qua cũng được."

Sở Minh mỉm cười: "Không có, đừng nghĩ nhiều."

Cậu nhẹ nhàng ném bộ đồ qua cho Bạch Dật, lại dẫn anh đi qua phòng cho khách.

Mười một giờ, Sở Minh khoác một làn sương đi ra từ trong phòng tắm, thấy cửa phòng dành cho khách khép hờ, ánh đèn trong phòng hắt ra, chiếu lên sàn nhà trơn bóng.

Cậu đóng cửa phòng lại, trở về phòng ngủ.

Trời vào đêm, mưa có chiều hướng giảm dần, hạt mưa tí tách tí tách đập lên cửa sổ phòng, không khí trong phòng hơi lạnh.

Trong lúc Sở Minh đang mơ màng có chút lạnh, vùi mình vào trong chăn, lại như ôm được món đồ ấm áp nào đó, mơ mơ hồ hồ ngủ suốt một đêm.

Bảy giờ sáng, đồng hồ báo thức đã đặt vang lên, Sở Minh duỗi một tay đi tìm di động trên đầu giường, được một người khác rất tự nhiên mà nửa ôm vào trong ngực, tắt đồng hồ báo thức.

"..."

Sở Minh ngồi dậy, quay đầu lại thấy người đàn ông ngồi trên đầu giường của mình.

Bạch Dật: "Tôi làm bữa sáng cho em."

Sở Minh còn chưa phản ứng lại, cơn buồn ngủ chưa tiêu tan đáp một tiếng "được", sau khi người đàn ông ra khỏi phòng mới lười biếng lấy di động trên đầu giường ra.

Di động khởi động, liên tục vang lên âm báo tin tức, Sở Minh tùy ý liếc mắt một cái --- lập tức ngẩn người.