Bạch gia.
Phòng khách lầu một im lặng, không một ai nói chuyện, không bao lâu bên phía huyền quan truyền đến tiếng mở cửa, sự yên lặng bên trong thật đáng sợ.
Khi Sở Minh đi vào phòng khách mới phát hiện Bạch Dật cũng không ở đây, Bạch Phù Tinh ngồi trên sô pha nháy nháy mắt với cậu, nhìn về phía bàn trà.
Trên bàn trà đặt một tập tài liệu, là giấy thỏa thuận ly hôn đã được ký một bên, bên cạnh còn đặt một cây bút, chờ người cầm lên.
Sở Minh nhấc bút lên, không màng Bạch Phù Tinh ở phía sau điên cuồng ám chỉ, trực tiếp ký xuống tên của mình, sau đó đẩy đến trước mặt mẹ Bạch.
"Mẹ, như vậy được chưa ạ?"
Mẹ Bạch: "..."
Trong nháy mắt vẻ mặt bà lập tức trở nên rất kỳ lạ, tựa như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, chỉ nói: "Bỏ đó, con ngồi đi."
Vì vậy Sở Minh ngồi xuống sô pha bên cạnh, một lát sau Bạch Dật cũng trở lại, anh cầm theo một cái notebook, ánh mắt đầu tiên là đảo qua mọi người trong phòng rồi yên lặng dừng trên người Sở Minh, cuối cùng chuyển lên người mẹ Bạch.
Mẹ Bạch đang muốn nói chuyện thì đã bị anh mở miệng chặn ngang trước: "Không phải em ấy."
Anh đặt notebook lên bàn trà, sau khi nhìn thoáng qua phần giấy thỏa thuận ly hôn thì động tác hơi khựng lại, ngay sau đó không chút do dự xé nó thành hai nửa, ném vào trong thùng rác.
Sở Minh: "..."
Mặt cậu không chút cảm xúc nhìn Bạch Dật bấm bấm vài cái trên màn hình notebook, mở ra một đoạn video.
Đó là một đoạn băng theo dõi, địa điểm ghi hình thế mà lại là cầu thang biệt thự, trong video có một nam một nữ --- là Sở Minh và Tạ Lâm.
Qua video có thể thấy được là Tạ Lâm chủ động ngăn cản Sở Minh, vênh váo tự đắc mà nói gì đó, sau đó lại bắt lấy tay cậu kéo về phía mình --- cuối cùng tự mình té ngã từ trên cầu thang xuống.
"..."
Video theo dõi phát xong, sắc mặt Bạch Phù Tinh xanh mét, mẹ Bạch cũng nhíu mày thật sâu.
Bạch Dật lại thả một tập tài liệu xuống trước mặt Bạch Phù Tinh, trầm giọng nói: "Không có lần sau."
Bạch Phù Tinh mở tập tài liệu kia ra, sắc mặt biến đổi lần hai, nói: "Sẽ không có."
Sở Minh vừa lấy tập tài liệu kia qua nhìn, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Đứng trước sự thật mà video chứng minh, Tạ Lâm bất đắc dĩ nói thật.
Thật ra cô ta vẫn chưa xảy ra quan hệ với Bạch Phù Tinh, chỉ là nhân cơ hội vu oan cậu ta. Đứa bé kia cũng không biết của tên đàn ông nào, bị cô ta lấy làm công cụ leo lên Bạch gia.
Uổng cho người phụ nữ này có dã tâm, chỉ tiếc là không có đầu óc gì. Cô ta biết rõ một khi đưa bé được sinh ra thì nguyên hình của bản thân tất sẽ bị lộ, vì để có thể củng cố địa vị của bản thân ở Bạch gia, cô ta quyết định hắt nước bẩn lên "người ngoài" mà cô ta cho rằng chỉ là râu ria --- Sở Minh.
Mọi thứ trước đó đều rất thuận lợi, chỉ là xem ra hiện tại giấc mộng nhà giàu của cô ta đã hoàn toàn sụp đổ.
Bên kia không biết Bạch Dật đang thấp giọng nói gì với mẹ Bạch, sắc mặt bà hơi dịu đi, gật gật đầu, lại liếc nhìn Sở Minh một cái, thở dài, khom lưng dịu dàng vỗ vỗ mu bàn tay cậu, sau đó đứng thẳng đi lên trên lầu.
Sau khi bà đi rồi, Bạch Phù Tinh nói: "Chị dâu, chị đừng hiểu lầm mẹ, thật ra mẹ cũng là tin chị --- vừa rồi giấy thỏa thuận ly hôn kia cũng không phải là lấy ra cho chị xem, là lấy ra dọa anh em."
Cậu ta dùng dăm ba câu nói ra ý đồ của mẹ Bạch, hóa ra là mẹ Bạch gặp được Quý Trạch ở bệnh viện, lo lắng Bạch Dật quá thân mật với người kia, vì thế lấy giấy thỏa thuận ly hôn ra, muốn lấy đó để dọa anh một chút --- ai ngờ Sở Minh lại càng trực tiếp hơn, không để bà kịp nói rõ đã ký tên lên giấy thỏa thuận rồi.
Sở Minh: "..."
Khó trách vừa rồi mẹ Bạch lại lộ ra loại vẻ mặt kia, có lẽ chính bà cũng cảm nhận được hôn nhân của đứa con lớn bấp bênh, mưa gió không dứt.
Cuối cùng Bạch Phù Tinh đến bệnh viện, Sở Minh chưa từng hỏi kết cục của Tạ Lâm, nhưng có thể khẳng định, sẽ không được tốt đẹp gì.
Chuyện này kết thúc như vậy, phòng khách chỉ còn lại hai người cậu và Bạch Dật. Cậu im lặng vài giây sau đó nghiêm túc nói với Bạch Dật một tiếng "cảm ơn".
Bạch Dật: "Không cần."
Anh giơ tay muốn vuốt ve gò má của Sở Minh nhưng lại bị Sở Minh tránh đi theo phản xạ, tay anh rơi vào khoảng không, hai người im lặng đối diện nhau, trong lúc nhất thời không khí có chút xấu hổ.
Sở Minh ho khan một tiếng, lúc vừa định nói gì đó, di động của cậu lại vang lên dồn dập.
Người gọi đến thế mà lại là bệnh viện nơi ông nội Sở đang điều trị, cậu nhận điện thoại, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Sở tiên sinh, bệnh tình của ông nội anh đột nhiên chuyển biến xấu, tình huống nguy cấp, xin anh lập tức đến bệnh viện một chuyến!"
"Cái gì?"
Sở Minh trợn mắt đứng dậy, bước nhanh ra bên ngoài. Bạch Dật thấy vậy cũng theo sát phía sau cậu, kéo cửa ghế phụ ra cho cậu, ý bảo cậu ngồi vào đi.
Vì sốt ruột nên cậu cũng không kịp do dự, ngồi hẳn vào ghế phụ.
Dọc theo đường đi, lòng nóng như lửa đốt, trên đường còn gặp phải kẹt xe. Sở Minh biết rõ lúc này có gấp cũng vô dụng, chỉ có thể bất động dựa vào ghế, nhắm mắt ép bản thân bình tĩnh lại.
Vào lúc này một bàn tay mảnh khảnh phủ lên mặt cậu, chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay còn đặt ngay ấn đường của cậu, lạnh như băng gặp nóng như lửa, tựa như có thể bình ổn một chút xao động bất an.
Sở Minh nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay kia, qua vài giây thì đặt qua một bên.
Dòng xe chen chúc kéo dài gần một giờ, đợi đến khi Sở Minh đuổi đến bệnh viện thì phẫu thuật đã kết thúc, bệnh tình của ông nội Sở cũng tạm thời được ổn định, chỉ là vẫn không mấy lạc quan.
"Tình trạng thân thể của ông cụ đã thật sự không được, bệnh tình chuyển biến xấu cũng là việc nằm trong dự đoán."
Bác sĩ nói: "Hiện tại có thể chịu được hay không hoàn toàn dựa vào ý chí của ông cụ, người nhà phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Việc sớm đã được dự liệu nhưng nghe đến tin tức này, trái tim Sở Minh vẫn đột nhiên rơi xuống.
Thế rơi tựa như chìm vào hư không, cậu ngẩn ra tại chỗ một hồi lâu, đến khi phục hồi lại tinh thần mới phát hiện bản thân đã được Bạch Dật đưa vào trong phòng bệnh, ấn bả vai để cậu ngồi xuống.
Một cốc nước được đưa đến trước mặt cậu, Sở Minh im lặng nhận lấy, cúi đầu, một lát sau mới nói: "Cảm ơn."
Bạch Dật hơi nhíu mày, gạt sợi tóc rũ xuống của cậu, nói: "Ông ấy sẽ ổn thôi."
Sở Minh giật giật khóe miệng, miễn cưỡng cười một cái.
Cậu chậm rãi uống hết nước trong cốc thủy tinh, lại đứng dậy đi đến bên cạnh giường bệnh, lẳng lặng nhìn ông lão tiều tụy trên giường bệnh.
Qua vài giây, cậu thấp gọng nói: "Tôi thật vô dụng."
Thân hình nho nhỏ rắn rỏi của cậu đặt trong phòng bệnh ngập màu trắng, đầu hơi cúi xuống, không biểu hiện gì quá nhiều nhưng vẫn lộ ra sự cô đơn không nói lên lời.
Bạch Dật bước vài bước đến gần, cánh tay rắn chắc có lực ôm lấy bả vai của thanh niên, ôm người vào trong ngực.
Năm ngón tay anh chậm ra luồn vào trong những sợi tóc mềm mại của Sở Minh, từ từ vuốt, lực đạo không nhẹ không nặng, mang theo cảm giác trấn an.
"Không cần tự trách, cũng không phải lỗi của em."
"..."
Sở Minh nhẹ nhàng chống lên bả vai vững chãi của người đàn ông, sau khi vùi đầu im lặng mất mấy giây thì khép mắt lại.
Bọn họ đợi ở bệnh viện hết một buổi chiều, mãi đến khi cả thành phố bắt đầu lên đèn, sắc trời tối dần mới đi ra khỏi bệnh viện.
Trên đường Sở Minh vẫn luôn suy tư rồi nhìn chằm chằm vào di động, có mấy lần còn định gọi điện thoại nhưng bị Bạch Dật đè cổ tay lại, lấy di động từ trong tay cậu đi.
"Ông nội có chuyên gia, y tá, sẽ được điều trị tốt nhất."
Bạch Dật nhàn nhạt nói: "Ông ấy sẽ không muốn nhìn thấy em vì ông ấy mà chậm trễ sự nghiệp."
Sở Minh: "Sao anh có thể... biết được?"
Cái cậu muốn nhắc đến chính là chuyện cậu làm đạo diễn 《Song sinh》, dù sao thì trước đó lúc Bạch Dật ép cậu ký hợp đồng đã lấy phong sát ra uy hϊếp.
Về chuyện này Bạch Dật không giải thích quá nhiều, chỉ nhìn cậu một cái, nói: "Xin lỗi."
Sở Minh hơi kinh ngạc.
"Tôi không nên ép em như vậy."
Bạch Dật: "Là lỗi của tôi, thật sự xin lỗi."
Sở Minh: "..."
Người đàn ông mặt không cảm xúc nhìn thẳng phía trước, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, trên mặt không chút gợn sóng, thong dong trầm ổn --- giống như anh thật sự không để tâm đến câu trả lời của Sở Minh, dường như chỉ là thuận miệng nói mà thôi.
Sở Minh: "Đèn đỏ."
Bạch Dật: "..."
Anh đột ngột giẫm mạnh chân phanh, khiến cho chiếc xe sắp vượt qua vạch kẻ đường dừng ngay lại.
Sau đó hai người cũng không nói gì, trong xe an an tĩnh tĩnh, không còn xấu hổ như lúc trước nữa.
Buổi tối Sở Minh vẫn ở lại Bạch gia khi cậu tắm rửa xong khoác áo tắm đi ra từ phòng tắm, mới phát hiện Bạch Dật đang đứng trước giường, tùy tiện tháo cà vạt tây trang xuống.
"Ngày mai tôi đi công tác, đi thành phố Hải."
Người đàn ông treo áo khoác tây trang lên giá áo, nói: "Có lẽ một tháng sau mới về."
Sở Minh: "Hợp đồng thì sao?"
"Chờ tôi trở về."
Bạch Dật đi đến bên cạnh cậu, tựa như nhớ đến cái gì lại nói thêm một câu.
Câu nói kia được ép giọng đến cực thấp, vừa ngắn lại vừa trầm, Sở Minh không thể nào nghe rõ, hỏi lại: "Anh nói gì?"
Bạch Dật nhìn chằm chằm cậu vài giây, không mở miệng, tự mình nằm xuống giường.
Đây là lần đầu tiên hai người chung giường sau nhiều ngày như vậy, tuy rằng Sở Minh cảm thấy có chỗ kỳ lạ, nhưng dù sao Bạch Dật cũng mới giúp cậu một cái ơn lớn, đây cũng là phòng người ta, cậu cũng không thể đuổi người ra ngoài, đành phải nằm xuống nửa bên kia.
Trải qua một ngày hỗn loạn khó chịu, hao hết tinh lực, rất nhanh cậu đã ngủ say --- sau đó, vào lúc sắc trời còn tờ mờ sáng của ngày hôm sau đã bị Bạch Dật đánh thức.
"Rời giường."
Người đàn ông nhỏ giọng nói, cằm nhẹ nhàng chống lên những sợi tóc mềm mại của cậu, cọ xát: "Đưa tôi ra sân bay."
Sở Minh: "..."
Phản ứng đầu tiên của cậu chính là xoay người ngủ tiếp, kết quả bị Bạch Dật kiên trì không ngừng lay vài cái, chỉ đành cau mày ngồi dậy, mơ mơ màng màng thay quần áo.
Bạch Dật vuốt vuốt đầu tóc bị cọ loạn của cậu, lại nhìn cậu từ từ thay xong quần áo, mới dựa lại gần, lời ít mà ý nhiều: "Cà vạt."
Sở Minh lấy cà vạt tây trang thắt xong cho anh, trong quá trình hai người cách nhau rất gần, thái dương kề cận, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Bạch Dật đột nhiên hôn Sở Minh một cái.
Sở Minh: "..."
Mặt cậu không chút cảm xúc mà bỏ Bạch Dật qua một bên, tự mình đi ra cửa.
Bạch Dật theo sát phía sau, hai người chạy đến sân bay. Vừa lên xe Sở Minh lập tức ngủ bù, bởi vì cách sân bay còn gần một giờ lái xe nữa.
Đi được nửa đường cậu có tỉnh một lát, lúc này đã có ánh mặt trời, Bạch Dật hỏi cậu bữa sáng muốn ăn gì, cậu ngủ đến mơ mơ màng màng, thuận miệng nói gần đây có một tiệm cháo gia đình nấu không tệ, sau đó lại tiếp tục ngủ.
Khi cậu tỉnh lại lần nữa phát hiện xe đã ngừng bên đường, Bạch Dật vốn ngồi trên ghế lái đã không thấy bóng dáng đâu. Cậu quay đầu lại, xuyên qua cửa kính xe thấy người đàn ông xách theo hai cái túi đi về phía xe bên này, một túi đựng cháo, một túi đựng bánh bao, nem rán và sữa đậu nành.
Thường ngày cửa hàng kia làm ăn rất tốt, phải xếp hàng một thời gian rất lâu. Sở Minh cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, không ngờ thế mà người đàn ông này thật sự chạy đến mua.
"Cảm ơn."
Cậu nhận lấy túi đựng cháo, mùi của cháo gà nấu với nấm hương thơm nức mũi, ấm áp và quanh quẩn lan tỏa trong xe.
Bọn họ ngồi trong xe ăn xong bữa sáng, sau đó đến sân bay trước giờ cất cánh. Sở Minh vốn cho rằng thân là thư kí, Lạc Tô sẽ giống như thường lệ cùng đi công tác với Bạch Dật, không ngờ khi đến sân bay lại không thấy cô ấy.
Một tay Bạch Dật kéo vali hành lý, quay đầu lại im lặng nhìn cậu một hồi, nói: "Chờ tôi trở về."
Sở Minh: "Được, tạm biệt."
Đây xem như là hai ngày bọn họ trải qua bình tĩnh nhất trong ba năm kết hôn, Sở Minh tạm biệt Bạch Dật, nhìn theo bóng anh qua cửa an ninh, xong mới xoay người đi ra khỏi sân bay.
Sân bay người qua kẻ lại, Sở Minh đang chuẩn bị trở lại xe, khóe mắt lại liếc thấy một bóng dáng có vài phần quen thuộc.
Trong chớp mắt cậu còn tưởng rằng người nọ là Quý Trạch, nhưng khi cậu tập trung nhìn lại, người nọ đã biến mất trong biển người, tìm không thấy.
... Bỏ đi, Quý Trạch cũng không thể nào xuất hiện ở chỗ này.
Ôm suy nghĩ này, Sở Minh không tiếp tục để ý bên kia nữa, trực tiếp lái xe rời đi.