Mấy ngày kế tiếp, Sở Minh thật sự cảm nhận được bản thân bị người của Bạch Dật giám sát --- cho dù là đi tản bộ trong vườn hoa bệnh viện hay là đi dạo trên hành lang, cậu luôn phát hiện được có hai ba người canh giữ ở chỗ cách đó không xa, khó mà tránh thoát được.
Vì thế Sở Minh chiến tranh lạnh với Bạch Dật rất nhiều ngày, mỗi ngày người đàn ông này đều sẽ rút ra một khoảng thời gian tới bệnh viện thăm cậu, nhưng chưa bao giờ được cậu để ý đến. Hai người ở cùng một chỗ nhưng lại giống như hai người xa lạ chưa từng quen biết.
Hôm xuất viện, Sở Minh dậy rất sớm, đại khái là có phát hiện, cậu vừa mở mắt đã thấy một đôi tay đàn ông chống hai bên gối đầu, người nọ đang cúi người ép xuống.
Sở Minh: "..."
Mới vừa tỉnh lại nên đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, trong khi cậu chưa lấy lại phản ứng, Bạch Dật đã mặt không đổi sắc, cúi đầu khóa chặt môi cậu.
Nụ hôn này quả thật vô cùng chuẩn xác minh họa cho câu "không còn lời nào để nói", Sở Minh đẩy thẳng Bạch Dật ra, xoay người ngồi dậy.
"Lăn ra ngoài."
Bạch Dật không rời đi mà lấy một bản hợp đồng từ trên tủ đầu giường, ném lên người cậu, giọng nói trầm thấp: "Ký nó."
Sở Minh tùy ý liếc nhìn bản hợp đồng kia một cái, sau đó phát ra một tiếng cười lạnh bén nhọn.
Đây là một bản hợp đồng ký kết thời hạn mười năm với Bạch Thịnh, đãi ngộ vô cùng hậu hĩnh, tiền lương càng là mức cao nhất trong giới --- một miếng thịt mỡ từ trên trời rơi xuống, tươi ngon đến mức bất kỳ ai cũng muốn nuốt trọn.
Nhưng Sở Minh không dao động: "Anh muốn trói tôi vào Bạch Thịnh?"
"Là trói lên người tôi."
Bạch Dật đứng ở mép giường rũ mắt từ trên cao nhìn xuống cậu --- tựa như nhìn con mồi có thể đoạt được dễ như trở bàn tay của mình: "Em là của tôi."
Sở Minh gật đầu: "Đúng là nực cười."
Cậu giơ tay, muốn ném lại bản hợp đồng không có chút thay đổi nào trở lại cho anh, lại bị người đàn ông bắt lấy cổ tay.
Ánh mắt Bạch Dật lạnh lẽo, khóe môi hơi nhếch lên thành một đường cong lạnh lùng: "Nếu em không ký, sau này sẽ không có bất kỳ công ty nào dám hợp tác với em đâu."
Nụ cười này của anh đầy ý cảnh cáo, động tác của Sở Minh khựng lại, ánh mắt hoàn toàn lạnh xuống.
"Thật khiến người ta không ngờ đến."
Cậu thấp giọng nói: "Bạch Dật, anh vô sỉ đến mức này?"
Bạch Dật chậm rãi vuốt ve gò má của thanh niên, da thịt dưới tay bóng loáng tinh tế, có cảm giác giống như chạm vào loại tơ lục tốt nhất, khiến người ta yêu đến mức không nỡ buông tay.
Sở Minh rũ mắt, anh lập tức khảy rèm mi dài kia, vừa trầm ổn vừa bình tĩnh nói: "Em đừng mong tránh thoát."
"..."
Sở Minh không nói một lời, cầm bút lên, mở bản hợp đồng kia ra.
Ngòi bút chống lên trang giấy trắng như tuyết, một nét mực thấm lên. Ngay vào lúc Bạch Dật cho rằng Sở minh muốn ký tên mình lên, cậu lại ném bút sang một bên, ngẩng đầu lên: "Không," Cậu mỉm cười, xé bản hợp đồng kia làm hai mảnh ngay trước mặt Bạch Dật: "Anh phong sát tôi đi."
Bạch Dật nhìn thẳng vào cậu, nơi đáy mắt nhanh chóng tích tụ tức giận và lạnh lùng. Cậu lại không hề sợ hãi, bình tĩnh như gió thoảng mây bay: "Dù sao Sở gia đã bị hủy, lại hủy thêm lần nữa cũng chẳng sao cả --- đúng không?"
Bạch Dật hơi siết chặt cằm cậu, dùng sức, đầu ngón tay đều chuyển thành màu trắng xanh: "Sau đó thì sao, em lại muốn bán mình cho ai?"
Sở Minh: "Có bán cho Quý Trạch cũng không bán cho anh."
Bạch Dật: "..."
Gân xanh trên trán người đàn ông giật liên tục, hơi thở đầy mùi nguy hiểm, tựa như một con sư tử bị chọc giận.
Sở Minh lạnh nhạt nhìn anh, không có nửa phần dấu hiệu bị ảnh hưởng.
Đinh ---
Tiếng chuông di động vang lên đánh vỡ không khí gần như đã ngưng đọng lại trong phòng. Sở Minh cúi đầu, thấy màn hình di động của người đàn ông hiển thị hai chữ "Quý Trạch".
Bạch Dật không chút cố kỵ mà nhận máy, dường như Quý Trạch ở đầu bên kia nói gì đó, anh nhỏ giọng đáp lại một câu, hơi thở bình tĩnh lại, tức giận toàn thân dường như đều bị câu nói kia của Quý Trạch đè lại, nhẹ như gió bay mà trở thành hư không.
Bên kia lại nói thêm mấy câu, Bạch Dật liếc mắt nhìn Sở Minh một cái thật sâu, rất nhanh đã đứng dậy, vừa nhận điện thoại của Quý Trạch vừa đi thẳng ra khỏi phòng, không chút lưu luyến.
Bóng dáng rắn rỏi thẳng tắp của người đàn ông biến mất sau cánh cửa phòng bệnh. Sở Minh ngồi trên giường bệnh, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bạch Dật không quay lại, cậu làm thủ tục xuất viện một mình, vừa mới ra đến cổng lớn của bệnh viện đã bị người giám sát cản lại.
"Sở tiên sinh, ông chủ lệnh chúng tôi đưa anh về tận nhà an toàn."
Sở Minh mặt không cảm xúc: "Sau đó thì sao?"
Người cầm đầu nọ nói: "Sau đó anh có thể ở nhà nghỉ ngơi thật tốt."
Đây là không có ý định để cậu dọn đi ra ngoài, Sở Minh đánh giá mấy người đàn ông mặc âu phục màu đen có thân hình cao lớn trước mặt, biết tạm thời bản thân không thể làm gì, cho nên cũng không phí công phản kháng, bình tĩnh ngồi vào trong xe bọn họ đã mở sẵn.
Trong biệt thự không có ai, Bạch Dật và Quý Trạch đều không có ở đây, trên bàn ăn bày một nồi nhỏ, bên cạnh đặt một tờ giấy, bên trên viết mấy chữ.
[Cháo, bữa sáng, ăn lúc còn nóng.]
Cạnh chữ cuối cùng còn vẽ một trái tim, chữ viết sắc sảo lưu loát, lại không phải chữ của Bạch Dật.
Là Quý Trạch.
Sở Minh đi vòng qua bàn ăn, đi lên lầu hai.
Sau khi Quý Trạch dọn vào ở nhất định sẽ để lại dấu vết sinh hoạt, nhưng trong mấy căn phòng dành cho khách đều không có dấu vết từng có người ở, chỉ có phòng ngủ chính đóng chặt cửa là Sở Minh không đi vào, trong lòng cậu đã có đáp án.
Cậu một mình trở xuống lầu một, tự làm cho mình một bữa sáng đơn giản. Ăn xong bữa sáng chưa được bao lâu, cậu không ngờ lại nhận được điện thoại của Bách Thang.
"Bách Thang?"
"Ừm, là tôi."
Anh nói: "Hiện tại em ở đâu, tôi qua đón em đi."
Sở minh: "Không cần, có chuyện gì vậy?"
Bách Thang không trả lời trực tiếp mà lại nói: "Hiện tại em thế nào, có ổn không?"
"..."
Sở Minh: "Anh muốn nói đến sự việc em và Bạch Thịnh ấy hả?"
Bách Thang im lặng một lát, sau mới nói: "Em biết rồi?"
"Đã biết từ sớm." Cậu bình tĩnh nói: "Còn có chuyện gì không?"
"Có."
Nhắc đến việc này, giọng điệu của Bách Thang trịnh trọng hẳn lên: "Tuy không rõ vì sao em lại đắc tội Bạch Thịnh, nhưng lấy tình hình Bạch Thịnh chèn ép em mọi nơi trước mắt... Sở Minh, hiện tại em rất khó dung thân ở nơi khác."
Sở Minh: "Ừm."
"Nói thế này có chút giậu đổ bìm leo, nhưng tôi vẫn muốn hỏi xem em có đồng ý ---"
Bách Thang ngừng một chút, nghiêm túc nói: "Sở Minh, em có đồng ý gia nhập công ty của tôi hay không?"
Tuy đây không phải là lần đầu đưa ra lời mời với Sở minh, nhưng thái độ lần này của anh không hề giống với lần trước. Sở Minh hơi kinh ngạc: "Anh không sợ Bạch Thịnh..."
Dường như Bách Thang cười nhạt: "Ông già nhà tôi vẫn có thể bảo về tôi một hai, huống hồ sự nghiệp của tôi vẫn còn chưa phát triển, giống như câu nói kia, đầu trọc không sợ bị nắm tóc."
Thấy Sở Minh không có phản ứng, anh lại nói: "Trong điện thoại nói không được rõ, em chọn lúc nào thích hợp ghé qua công ty tôi nhìn một chút, chúng ta bàn lại rồi ký hợp đồng, được không?"
Sở Minh do dự: "Không, em vẫn cảm thấy em có thể sẽ liên lụy đến anh."
"Đừng tự coi nhẹ bản thân quá," Bách Thang kiên nhẫn nói: "Năng lực của em đáng để tôi đánh cược một phen, huống hồ ngay cả tôi cũng muốn thử một lần, chẳng lẽ đạo diễn Sở không muốn liều một lần sao?"
"... Được rồi."
Cuối cùng Sở Minh cũng thong thả gật đầu: "Cảm ơn anh."
Bách Thang: "Không cần cảm ơn, tôi để em suy nghĩ thật kĩ rồi tôi lại đến tìm em."
"Ừm."
Bọn họ tạm biệt nhau xong thì cúp máy.
Sau khi kết thúc trò chuyện, Sở Minh ngồi một mình trên sô pha, hơi ngửa đầu, trên mặt có chút mệt mỏi.
Dọn ra khỏi biệt thự chỉ là muốn phân rõ ranh giới với Bạch Dật, không ngờ Bạch Dật lại như phát điện mà vây cậu ở nơi này. Hiện tại cậu hoàn toàn không hiểu thấu được người đàn ông kia đang nghĩ cái gì, hôn nhân vốn có thể kết thúc một cách thuận lợi cũng sóng gió không ngừng, sao lại không hài lòng nhỉ.
Nếu nói Bạch Dật là bởi vì thích cậu nên mới không muốn ly hôn, cậu chắc chắn sẽ không tin --- nhiều nhất cũng chỉ có thể miễn cưỡng lấy lý do là người kia nổi lên du͙© vọиɠ chiếm hữu nên mới không muốn ly hôn, trừ điều đó ra thì cậu thật sự không nghĩ được ra nguyên nhân nào khác.
Suy nghĩ mông lung không mục tiêu cứ dần dần trôi đi, Sở Minh day day trán, hồi tưởng lại trước sau từ khi cậu đính hôn với Bạch Dật vào ba năm trước.
Khi đó Sở gia gặp phải biến cố lớn, một đường suy sụp. Một mình cậu không cách nào chống đỡ được, ông nội lại mắc bệnh nặng cần trị liệu gấp --- chính vào lúc đó Bạch Dật lấy thân phận gia chủ Bạch gia tìm đến cậu, dùng ba câu định xong hôn ước, là từ trên cao nhìn xuống, ném cho cậu một bản hợp đồng hôn nhân, để cậu làm Bạch phu nhân bí mật trong ba năm.
Xong việc, Sở Minh cũng từng nghĩ xem vì sao Bạch Dật lại muốn tìm cậu, dù sao trước đó bọn họ cũng không hề quen biết, chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau mấy lần. Sau lại biết được thời gian bọn họ kết hôn lại trùng với thời gian Quý Trạch ra nước ngoài, có thể là do Bạch Dật chia tay với "ánh trăng sáng", lúc này mới giận dỗi tìm đến cậu, muốn mượn việc này bức Quý Trạch lại trở về bên cạnh anh lần nữa.
Ba năm qua đi, Quý Trạch quả thực cũng trở về bên cạnh Bạch Dật. Bọn họ xem như là "người có tình cuối cùng cũng thành người thân", thân là người thay thế cũng đã đến lúc Sở Minh nên xuống khỏi sân khấu rồi.
"..."
Phòng khách im ắng, Sở Minh dựa vào sô pha, mấy ngày nay cậu vốn đã không được ngon giấc, trong yên tĩnh cơn buồn ngủ tích tụ càng nhanh, cậu khép mi mắt, cứ vậy mà ngủ thϊếp đi.
Cậu tỉnh lại là khi bị một tràng chuông di động đánh thức.
Màn đêm buông xuống, phòng khách tối đen như mực, chỉ có màn hình di động tản ra ánh sáng nhạt. Sở Minh sờ soạng mở đèn phòng khách lên, còn hơi buồn ngủ mà nhận điện thoại.
"Alo?"
"Qua đây đón tôi."
"..."
Sở Minh trực tiếp nhẫn nút kết thúc cuộc gọi.
Rất nhanh lại có cuộc gọi đến, hết lần này đến lần khác không chịu buông ta. Sở Minh đang định kéo dãy số được ghi chú "xxx" vào danh sách đen thì một tin nhắn được gửi đến.
[Qua đây đón tôi, chúng ta nói chuyện hợp đồng.]
Cuối tin nhắn còn kèm theo một cái địa chỉ, chính là hội sở hôm đó Mạnh Du mời Sở Minh đi.
Sở Minh nhíu mày, mãi đến khi tin nhắn thứ hai có nội dung tương tự được gửi đến cậu mới miễn cưỡng thu dọn một ít đồ, cất di động rồi đi ra cửa.
Mấy người giám sát bên ngoài cũng không ngăn cản cậu, hẳn là đã nhận được mệnh lệnh của Bạch Dật. Sở Minh lái xe chạy đến địa chỉ kia, vội vàng bước vào hội sở.
Gần đi đến lầu hai cậu lập tức dừng bước.
Hành lang thông với phòng bao có hai người đang đứng, bọn họ đang lấy một loại tư thế vô cùng thân thiết kề sát vào nhau. Ánh đèn trên hành lang kiều diễm lãng mạn, chiếu hết lên người hai người kia. Người đàn ông cao lớn rắn rỏi đang ấn chàng thanh niên ưu nhã lên tường, nắm lấy cằm cậu ta, cùng cậu ta thâm tình ôm hôn.
Ánh đèn lay động lóa mắt, Sở Minh day day ấn đường, chỉ trong nháy mắt đó, cậu dường như coi hai người kia thành --- Bạch Dật và Quý Trạch.