Trong phòng tối đen, màn hình di động tản ra ánh sáng nhàn nhạt, Sở Minh im lặng đứng ở đầu giường, mãi đến tận khi Bạch Dật ngồi dậy, nắm lấy cổ tay của cậu.
Cậu thấy Bạch Dật lấy di động đi, sau khi nhìn thấy tin nhắn kia, trên mặt anh lộ ra vẻ hơi kinh ngạc.
Rất khó đoán được đó là vẻ kinh ngạc vì vui mừng hay là vì nguyên nhân khác, bởi vì rất nhanh người đàn ông đã thu lại biểu cảm trên khuôn mặt, khôi phục lại dáng vẻ lạnh như băng và hờ hững thường ngày.
Anh không hề liếc Sở minh lấy một cái mà là vừa gọi điện cho Dương Mân vừa vững vàng bước ra khỏi phòng, biến mất ngoài cửa.
"Ở đâu, tôi đến đón cô."
"..."
Sở Minh đứng một mình trong phòng, sau một lúc lâu trên mặt hiện lên nụ cười mang theo chút trào phúng.
Cậu lấy di động của bản thân ra gọi một cuộc, sau khi cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc, cậu xoay người rời khỏi nơi này.
Bầu trời buổi sáng vốn quang đãng không biết từ khi nào đã bị che kín bởi một tầng mây mù, mây đen giăng kín, một chiếc xe lái ra khỏi biệt thự, rất nhanh đã ném căn nhà ở lại thật xa phía sau.
Cuối cùng chiếc xe ngừng lại trước cổng một bệnh viện.
Trong phòng bệnh sạch sẽ thoáng mát, một ông lão nằm an tĩnh trên giường bệnh trắng như tuyết. Sở Minh ngồi xuống mép giường, dùng khăn lông mềm thấm nước lau mu bàn tay cho ông, sau đó lại kiên nhẫn mát xa khớp xương tứ chi cho ông lão.
Bác sĩ ở một bên đẩy đẩy mắt kính, nói: "Hôm nay thấy tâm trạng của Sở tiên sinh không được tốt lắm."
"Không có."
Sở Minh cười nhạt, nói: "Tôi chỉ lo lắng cho ông nội thôi."
"Gần đây bệnh tình của ông nội cậu có chuyển biến tốt, lạc quan mà nói, qua thêm một khoảng thời gian nữa không chừng có thể tỉnh lại."
Sở Minh: "Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Cậu ở trong phòng bệnh hơn nửa tiếng đồng hồ, sau lại nói chuyện với bác sĩ một lát rồi mới rời đi.
Đinh.
Thang máy di chuyển vững vàng xuống đến lầu một, cửa thang máy từ từ mở ra, Sở Minh bước ra ngoài một bước, lúc ngẩng đầu lên lập tức cứng đờ tại chỗ.
Ở cổng lớn của bệnh viện, một tay Dương Mân đang đặt lên chiếc bụng bằng phẳng của cô ta, khóe miệng nhếch lên, trên mặt treo nụ cười vui sướиɠ khó ức chế.
Bạch Dật đi cùng cô ta vào trong bệnh viện, đang khẽ nói với cô ta câu gì đó, Dương Mân "phì" một tiếng bật cười, ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông một cái, bám lấy cánh tay anh.
Sở Minh rũ mắt, đi về một hướng khác của bệnh viện.
Bệnh viện có một hành lang thông ra vườn hoa, mấy người già ngồi trong đình hóng mát cách đó không xa nói chuyện phiếm. Sở Minh lơ đễnh bước trên đường nhỏ giữa thảm cỏ xanh, bị một cô nhóc thắt hai bím tóc nhảy nhót bắt lấy góc áo, muốn cậu giúp cô nhóc hái một đóa hoa mềm mại.
Sở Minh hái đóa hoa kia cài lên tóc cô bé, bế cô bé lên trêu đùa.
Cô bé cười lên khanh khách, hai tay nhỏ bé vòng qua cổ Sở Minh, thơm cái "chụt" lên mặt cậu.
Bởi vì bị ôm không cho đi, Sở Minh bèn ở trong vườn hoa chơi cùng cô bé một hồi, mãi đến khi y tá vội vội vàng vàng tìm đến, sau khi nói lời cảm ơn với cậu thì lập tức đưa cô nhóc trở về phòng bệnh.
Lúc cô bé bị đưa đi còn quay đầu nhìn cậu đầy tiếc nuối, Sở Minh cười vẫy vẫy tay với nó, đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên một giọng cười mang theo ý trêu chọc của phụ nữ: "Đạo diễn Sở thật thích trẻ con nha."
Sở Minh quay đầu lại, nhàn nhạt liếc người nọ một cái.
"Cô Dương."
"Là tôi, thật khéo, lại gặp nhau rồi."
Dương Mân chầm chậm đi đến, nói: "Là đạo diễn Sở bị bệnh sao? Sao bên cạnh lại không có người đi cùng vậy?"
Sở Minh: "Tôi đến thăm người."
"Ồ, là người nhà anh à?"
Dương Mân nói: "Tôi cũng đến thăm người nhà đấy --- thăm thành viên nhỏ này đây."
Nụ cười này xinh đẹp mà kiêu ngạo, Sở Minh lại chỉ hơi cong môi: "Đứa bé à, chúc mừng."
Dương Mân: "Đúng vậy, là bảo bối nhỏ với anh ấy."
Cô ta gạt lọn tóc dài rủ xuống, như không để ý thả thêm một câu: "Hơn nữa, vì đứa bé này, Bạch tổng định để tôi dọn qua, ở bên cạnh anh ấy an tâm dưỡng thai."
Lúc cô ta nói câu này đầu mày khóe mắt đều như tắm trong gió xuân, như là thật sự rất vui mừng. Nói xong lại nhìn về phía Sở Minh, tựa như muốn từ chỗ cậu lấy được một chút đáp lại.
Sở Minh lại bình tĩnh đối diện với cô ta, trong mắt không chút gợn sóng, không có bất kỳ phản ứng gì.
Dương Mân: "Anh..."
Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, cô ta cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ qua vài giây ngắn ngủi, sắc mặt người phụ nữ đã có sự thay đổi.
"... Tôi có chút việc, đi trước."
Cô ta nói: "Tạm biệt đạo diễn Sở, lần sau lại nói tiếp."
Sở Minh làm ra một tư thế "mời", Dương Mân đi lướt qua trước mặt cậu, đi chưa được bao xa đã dừng lại, xoay đầu. Cô ta nói: "Tốt nhất đạo diễn Sở không nên ở đây lâu, sẽ có phiền phức."
Sở Minh: "Cái gì?"
Dương Mân lại không hề nói thêm gì, bước nhanh rời đi.
Lúc cô ta bước đi luôn nhẹ nhàng che bụng nhỏ của mình lại, đó là động tác theo bản năng. Sở Minh im lặng nhìn theo bóng dáng cô ta vài giây, sau đó chậm rãi trở về theo đường cũ.
Đoạn đường từ vườn hoa đến bãi đỗ xe không dài, trong lúc đó di động cậu vẫn luôn kêu. Ban đầu Sở Minh còn có nhẫn nại nhìn lướt qua thông báo bên trên, sau đó liền dứt khoát không để ý đến nữa.
Xe lái lên đường quốc lộ, trên đường đi có mưa nhỏ, từng giọt mưa tí tách đập vào cửa sổ, sau đó chảy xuống từng vệt nước ướt đẫm.
Từ lúc người đứng đầu Thừa Ảnh Lưu Hạo bị phơi ra một loạt lời đồn, Thừa Ảnh liền lâm vào hoàn cảnh khó khăn, không ít nghệ sĩ đã từng chịu áp bức của công ty lũ lượt kết thúc hợp đồng, giải thoát khỏi địa ngục nước sôi lửa bỏng.
Năm năm trước Sở Minh đặt chân vào giới giải trí, đã ký bản hợp đồng đầu tiên với công ty này. Lúc này đây, cậu lại bước chân vào cửa lớn công ty này lần nữa, là vì chấm dứt hợp đồng.
Quá trình kết thúc hợp đồng vô cùng thuận lợi, Sở Minh vốn cho rằng dù nhiều dù ít thì cũng sẽ có trở ngại, nhưng lãnh đạo trong công ty cũng không làm khó cậu, thậm chí còn đưa ra lời giữ người, chỉ là bị cậu từ chối.
Khi cậu cầm theo hợp đồng của bản thân rời khỏi công ty, không ngờ lại gặp được chàng thanh niên đã cứu ở bãi đỗ xe hôm trước.
"Đạo diễn Sở."
Nghe thấy có người gọi mình, Sở Minh dừng bước, xoay người nhìn sang.
Trước mắt là một khuôn mặt hơi quen quen, cậu mất vài giây để nhớ lại, sau mới nói: "Cậu là... Y Chí?"
Y Chí im lặng gật đầu, vết thương trên mặt cậu ta sau mấy ngày đã nhạt đi không ít, chỉ là thân thể vẫn còn chưa đứng thẳng được, hình như chân cũng bị thương.
Đối với khuôn mặt xuất chúng của chàng trai trẻ này, Sở Minh vẫn là có chút ấn tượng. Cậu ta thấy cậu nhận ra mình, liền bước đến trước mặt cậu.
"Vết thương của cậu thế nào rồi?"
"Tốt lên nhiều rồi." Y Chí nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh hôm đó đã cứu tôi."
"Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi."
Sở Minh để ý thấy trong tay cậu ta cũng có một phần hợp đồng, hỏi: "Cậu chấm dứt hợp đồng?"
Y Chí gật đầu, nắm chặt lấy hợp đồng, im lặng không nói thêm gì.
Dáng vẻ cậu ta vừa thẹn thùng lại im lặng, cũng không phải người nói nhiều. Sở Minh cũng không để ý, vừa khéo thang máy đến, hai người liền cùng nhau đi vào thang máy.
Chân Y Chí đúng là đã bị thương, đi đứng khập khiễng. Mới đầu Sở Minh còn cho rằng cậu ta lại bị nghệ sĩ cùng công ty bắt nạt, sau khi dò hỏi mới biết được là do tự cậu ta không cẩn thận bị ngã, cũng bởi vì việc này nên mới không có cách nào ở lại công ty nên đành phải kết thúc hợp đồng.
"Chân bị thương rất khó đi về nhà." Sở Minh nói: "Tôi đưa cậu về."
Y Chí lắc đầu nói không cần, nhưng chân bị thương thật sự rất khó đi lại, nên cuối cùng vẫn bị Sở Minh đưa lên xe.
Cậu ta ngồi trong xe hết sức câu nệ, dọc đường đi ngoại trừ chỉ đường thì cũng không nói thêm gì, còn cố hết sức cuộn mình lại trên ghế lái phụ, dường như sợ bản thân chạm vào sẽ làm hỏng xe Sở Minh.
Sở Minh đáp lời cậu ta, giọng điệu nhẹ nhàng mà tùy ý, không bao lâu sau thân thể vốn đang căng chặt rõ ràng đã thả lòng đi không ít, không còn khẩn trương như lúc ban đầu nữa.
Cậu ta đáp lời Sở Minh, đầu vốn luôn cúi thấp cũng từ từ nâng lên vài phần, tròng mắt đen nhánh chậm rãi chuyển động, dừng lại trên người Sở Minh một chút, song cuối cùng vẫn rời đi.
Nơi Y Chí ở vô cùng xa, là một tiểu khu cũ kĩ lộn xộn, một loạt nhà ngang kiểu cũ đứng dưới nền trời xám xịt, tường bị tróc vôi loang lổ, song sắt ở lầu một cũng rỉ sét.
Trên hành lang nhỏ hẹp đầy mùi ẩm mốc, Sở Minh đưa Y Chí lên lầu cậu ta ở, Y Chí vẫn luôn im lặng không nói gì, mãi đến khi vào cửa rồi mới nói: "Cảm ơn đạo diễn Sở... nhà tôi lộn xộn, nên không mời anh vào ngồi được."
Phòng khách phía sau lưng cậu ta bày đầy các loại đồ linh tinh, ánh sáng tối tăm, sô pha ở góc tường lộ ra một đoạn lò xo.
Sở Minh cũng không để ý cười nói: "Không sao, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi đi đây."
Y Chí gật gật đầu, lui về phía sau một bước, chậm rãi đóng cửa lại.
Bên ngoài nhà ngang, không trung mới vừa rồi còn bị mây đen bao phủ lúc này đã quang đãng, ánh sáng mặt trời nhàn nhạt chiếu xuống, vừa vặn xuyên qua cửa xe chiếu vào trong mắt Sở Minh.
Sở Minh hơi nghiêng đầu tránh ánh sáng, đang muốn đàp chân ga tăng tốc, xe đã "ong" một tiếng, tắt máy.
Sở Minh: "..."
Không biết vì sao xe lại đột nhiên không khởi động được, hết cách, cậu đành phải xuống xe xem xét.
Ở ven đường cách đó không xa có một chiếc minibus đang đậu, có một người đi từ trên xe xuống, Sở Minh đang cúi đầu xem mui xe, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, cậu còn cho rằng là những người khác đi ngang qua, rất tự nhiên quay đầu lại---
Một chiếc khăn ướt che lại miệng cậu, cậu bị người dùng lực đè lại, choáng váng theo đó ập đến.
Sức lực toàn thân mau chóng bị rút đi, cậu vô lực giãy giụa một lát, cuối cùng mất đi ý thức, chìm vào trong bóng tối.
-----