Chương 7: Nỗi tủi nhục

Giọng nói của Thần Hàng lộ ra vẻ thanh thúy trong tiếng mưa rơi: “Cậu thấy lạnh sao?”

La Trác Vi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đồng phục dài tay, cổ tay áo trắng bao quanh cổ tay nhỏ tinh tế quá mức của cô, Thần Hàng lý giải loại run nhẹ của cô là do cảm thấy lạnh.

Kỳ thật không phải, cô không thấy lạnh.

La Trác Vi cúi đầu: “Ừ, có chút.”

Nghe được câu trả lời của cô, Thần Hàng không do dự cởϊ áσ khoác của mình ra, lúc này La Trác Vi mới phát hiện bên trong áo sơ mi cậu đang mặc là một chiếc phông ngắn tay, chất liệu mỏng, màu đen bó sát cơ thể, ống tay áo rất ngắn, gần như không có tay áo.

Cậu đưa áo khoác đến trước mặt cô, mới giật mình nhận ra chưa hỏi ý nguyện của cô, cuống quýt nói thêm: “Ách, xin lỗi...Cậu có cần không?”

Trái tim có gì đó buông lỏng.

La Trác Vi nhìn vào ánh mắt cậu, nở nụ cười: “Cám ơn cậu, Thần Hàng.”

“Không có việc gì.” Thần Hàng cũng cười theo, khóe môi nhếch lên không che được răng nanh nhọn của cậu.

Trên áo khoác vừa nhận còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của cậu, mặc dù La Trác Vi vẫn luôn không thích chạm vào đồ đã mặc của người khác, nhưng Thần Hàng khác với những người khác.

Cô khác với nữ sinh bình thường được bạn nam quan tâm chỉ khách khí khoác áo khoác lên vai, sau khi cô nói cám ơn xong, trực tiếp mặc vào.

Trần Hàng nhìn thấy hành động của cô liền chút bối rối trong chốc lát, nhưng rất nhanh sau đó cậu đã quên mất cuộc trò chuyện mà mình vừa bắt đầu, La Trác Vi cũng phối hợp không vạch trần, nhẹ giọng trò chuyện với cậu và chờ mưa tạnh.

Cố gắng nói chuyện như đang nói chuyện với bạn học là cách che giấu tốt nhất, La Trác Vi lợi dụng cuộc nói chuyện, thi thoảng ngước mắt lên nhìn bộ dáng hiện giờ của Thần Hàng: Áo khoác đã được cởi ra khiến cà vạt cũng bị buông, lỏng lẻo treo ở trong cổ áo.

Mà cúc áo sơ mi ngắn tay cũng bị anh cởi ra, anh thản nhiên mặc nó như chiếc áo khoác, áo thun đen bên trong có chút bó sát người, phác họa ra dáng người thon gầy nhưng ẩn chứa sức mạnh không dễ lộ ra ngoài.

Thần Hàng cũng là một người con trai.

Bình thường khi học cùng bạn bè, ý thức giới tính dễ bị xem nhẹ, nhưng trong hoàn cảnh này, ý thức lại được cô nhận diện rõ ràng, ở phương diện cử chỉ cùng bề ngoài hay hành vi ..v..v, cố tình kí©h thí©ɧ thần kinh cao độ ở tuổi thiếu niên.

Loại hormone vô thức này chính là đầu sỏ gây nên tất cả.

Vóc dáng Thần Hàng rất cao, áo khoác của cậu mặc trên người La Trác Vi có vẻ rộng, dài, cô thoáng xắn ống tay áo che đến lòng bàn tay lên, mặc cho vạt áo che đến đùi cô.

Kỳ thật loại hình ảnh mặc áo khoác bạn nam rộng thùng thình này rất dễ dàng kí©h thí©ɧ đến khí huyết dâng cao của tuổi trẻ, La Trác Vi không phải không biết điều đó, cô kiên nhẫn tìm đề tài nói chuyện với anh, tránh cho bầu không khí trở nên xấu hổ quá mức. Mà tựa hồ quên mất bộ dáng của mình lúc này trông thật quyến rũ động lòng người.

“Mưa hình như tạnh rồi.” Trần Hàng nói xong, nhìn đồng hồ, xác nhận bọn họ đã đứng ở đây khá lâu, “Chúng ta đi thôi, bằng không không đuổi kịp giáo viên chủ nhiệm lớp tới kiểm tra lớp.”

La Trác Vi gật đầu: “Được.”

Lời còn chưa dứt, cô liền cảm giác có cái gì nhẹ nhàng che ở đỉnh đầu, chưa kịp phản ứng thì bả vai liền bị một lực đạo nhẹ cẩn thận đẩy nhẹ, thế là hai chân cô theo bản năng chạy chậm theo cỗ ngoại lực ấy.

Mất đi vật che chắn, mưa nhẹ rơi xuống bắp chân cô nơi mà không được làn váy che, áo khoác che trên đầu cô đã che đi cơn mưa vốn dĩ sẽ làm ướt tóc và khuôn mặt cô, còn có bàn tay vững vàng cách áo sơ mi đang đặt ở sau đầu cô, giữ cho gió không thổi bay chiếc áo trong khi chạy bộ.

Thình thịch.