Chương 22: Cô sẽ không nói ra đâu, rằng cô đã nhìn thấy anh.

#31

Xe buýt.

Thường ngày, nếu không may bắt trúng giờ cao điểm tan tầm những chuyến xe buýt chẳng khác nào hộp cá mòi thảm nhất thế giới, đứng chen chúc cùng với những người đi làm, thậm chí ngay cả đến tay cầm cũng là vật phẩm khan hiếm.

La Trác Vi cố gắng giữ vững cơ thể đang vô tình lay động theo xe, đáng tiếc vị trí hiện tại của cô không phải là ở cửa sổ hay là cửa ra vào.Các vòng tay mà cô có thể với tới bằng cách giơ tay đều đã bị người khác chiếm hết, cô chỉ có thể cố gắng duy trì tư thế cân bằng giữa mọi người, để tránh thất lễ ngã vào người khác.

La Trác Vi cảm thấy có chút khó xử cùng xấu hổ.

Đương nhiên không phải bởi vì bây giờ cô đang chật vật ôm cặp sách chen chúc trên xe buýt, loại vất vả này đối với cô mà nói thật ra là chuyện thường như cơm bữa, La Trác Vi lên xe buýt đi học đã sớm quen với cảnh giờ cao điểm này.

Khó xử chính là hôm nay Thần Hàng đưa cô về nhà, đưa đến trước cửa nhà.

Trên xe buýt thật sự có quá nhiều người, thế cho nên La Trác Vi bị ép đến rất gần Thần Hàng.

Nhiệt độ cơ thể của thiếu niên tuổi dậy thì có lẽ luôn cao như cún con, chỉ cần tiếp xúc gần, cũng đủ để cho La Trác Vi cảm giác được một luồng nhiệt tỏa ra, cũng không biết rốt cuộc là tác dụng tâm lý khi cảm giác nhiệt độ cơ thể đối phương truyền đến, hay là do nhiệt độ của mặt đỏ bừng bốc lên.

Ở gần nhau như vậy, La Trác Vi có chút ngượng ngùng nhìn lên, cô đành rời mắt khỏi tầm mắt Thần Hàng đang cúi đầu yên lặng nhìn, tầm mắt vô tình rơi vào quảng cáo dán trên màn hình xe buýt.

“!”

Đột nhiên, xe thỉnh thoảng lắc lư cùng quán tính lúc rẽ qua, khiến cho cô nhất thời bất cẩn suýt chút nữa rơi vào trong ngực Thần Hàng. Thần Hàng phản ứng nha chóng, ngay lập tức dùng một tay nắm chặt khuỷu tay của cô, ổn định cô bằng sức mạnh của mình.

Nhưng dù vậy, quán tính do chiếc xe buýt đông đúc mang lại lớn hơn dự đoán của cô, La Trác Vi lảo đảo một chút, chóp mũi nhẹ nhàng sượt qua cổ áo sơ mi đồng phục học sinh của Thần Hàng, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hai bàn tay lại vô tình mập mờ chống ở trong lòng anh.

“.....”

Sự việc xảy ra đột ngột, hai người đều có chút bất ngờ trở tay không kịp, ngơ ngác, trong nháy mắt La Trác Vi lại càng cảm giác được sự khẩn trương của Thần Hàng, lực cầm khuỷu tay cô không nhịn được siết chặt một chút.

Loại thời điểm này vẫn là nên nói một tiếng xin lỗi có tốt hơn không?

La Trác Vi ngẩng mặt lên, muốn kéo dài khoảng cách một chút rồi mới nói chuyện với Thần Hàng, không ngờ chuyến đi này lại giống như một trò đùa kịch tính, ngay sau đó xe buýt rẽ vào, khoảng cách cô vừa mới đẩy ra hoàn toàn trở thành vô dụng, lúc này cô hoàn toàn rơi vào trong l*иg ngực ấm áp và vững chắc của Thần Hàng.

Thần Hàng ngây thơ lắp bắp: "Em, em không sao chứ?”

“Không có việc gì. "La Trác Vi nhẹ nhàng trả lời, cảm giác nhịp tim có nhanh quá mức, nhưng trên mặt vẫn đang cố gắng duy trì biểu tình như ngày thường.

Cô không muốn tỏ ra quá mức rụt rè trước mặt Thần Hàng, vì thế cô giơ bàn tay đang run nhẹ do sự cố đột ngột xảy ra của mình lên nắm lấy cánh tay đang cố kéo dài khoảng cách lần nữa của anh.

Tay của cô vừa chạm vào áo khoác của Thần Hàng, còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị Thần Hàng đột ngột ngăn cản. Ngoại trừ tay phải vốn đang nắm khuỷu tay cô, lực tay trái của anh khéo đỡ ở vai phải cô, có chút vụng về ngăn động tác muốn ngẩng mặt của cô.

La Trác Vi dừng một chút, sau đó liền nghe theo không nhúc nhích: "Sao vậy?”

“Không...” La Trác Vi phát hiện loại phối hợp nhẹ nhàng này của mình ngược lại làm cho Thần Hàng càng khó xử, anh nói chuyện có chút do dự và cũng không nhận ra được hô hấp nhẹ nhàng của mình đang phảng phất nhẹ trên trán cô, che chở La Trác Vi đổi đến một góc mới tiếp tục nói, "Không muốn bị em nhìn thấy vẻ mặt lúc này của anh.”

Chỉ vì chạm nhẹ liền kích động đỏ mặt, nhìn thế nào cũng không đẹp trai.

Kỳ thật Thần Hàng lộ ra vẻ mặt này tuyệt không kém, dung mạo không có tính công kích gì làm cho anh lúc ngượng ngùng thoạt nhìn cũng giống như động vật nhỏ, làm cho người ta có một loại cảm giác mềm mại.

Huống chi, sau khi thay đổi chỗ đứng cạnh cửa sổ, La Trác Vi có thể từ trong ảnh phản chiếu rất nhỏ của cửa sổ thủy tinh nhìn trộm được một chút biểu tình của Thần Hàng.

Cô ấy sẽ không nói đâu. Rằng cô đã nhìn thấy được.