Chương 20: Em thích anh - anh thích em

#29

Đáng lẽ tôi không nên nói trước.

Nếu là lời tỏ tình, tôi nên nói những lời gì đó dịu dàng và trìu mến hơn cho khúc dạo đầu mới phải.

Thay vì nhắc lại chuyện ngày hôm qua.

Cơn sốt đã giảm từ lâu dưới tác dụng của thuốc nhưng trong đầu tôi dường như vẫn còn dừng lại ở cảm xúc bối rối, bốc đồng ngày hôm qua, tôi chỉ muốn bướng bỉnh để hiểu được tình cảm của cô ấy và muốn chứng minh tất cả cảm nhận rung động ngày hôm qua không phải ảo giác của mình.

Đó không phải là một câu hỏi hay, tôi biết rất rõ.

Bởi vì cho dù đáp án La Trác Vi đưa ra là như thế nào, tôi đều biết trong đáy lòng tôi lại không một chút hối hận nào đối với hành vi ngày hôm qua.

Cảm giác xấu hổ cũng có, Nhưng nhiều hơn là cái động tâm khó có thể nói thành lời, cái loại rung động cùng hưng phấn không cách nào hình dung này giống như là bản năng của thân thể, khắc vào máu, tại giây phút khi biết cô không phải đối mà tiếp nhận ấy đã trở nên mãnh liệt dị thường.

Đúng vậy.

Tôi thật đáng xấu hổ, không có nửa điểm hối hận.

Đó đúng là ngoài ý muốn mất khống chế tình cảm, nhưng nếu như thời gian đảo ngược một trăm lần, ngoài ý muốn này sẽ diễn biến thành có ý đồ, sớm có dự mưu.

Cũng chính trong lúc hôn lên cô ấy, tôi mới phát hiện: Thì ra bắt đầu từ một thời điểm nào đó mà chính tôi cũng không phát hiện ra, tôi đã có tình cảm không thể nói thành lời đối với cô ấy.

Trước câu hỏi của tôi, La Trác Vi lâm vào trầm mặc khó xử.

Cô đại khái cũng không nghĩ tới tôi sẽ hỏi như vậy, cặp mắt xinh đẹp kia có một chút bối rối hiếm thấy, dường như cô có lời muốn nói, đầu tiên là mím môi, sau đó lại như là không biết làm sao, động tác mở miệng liền đột ngột dừng lại, trở thành im lặng không nói gì.

Có thể làm cho bông hoa của núi cao, người luôn biết cách giao tiếp với người khác nay trở nên như thế này, chắc tôi đã làm cho cô ấy gặp rắc rối với câu hỏi bất ngờ của tôi.

Cán cân trong lòng đã trượt về phía suy đoán tồi tệ trước đó, tâm lý xây dựng trước khi mở miệng cũng yếu ớt như giấy dán, từng chút từng chút bị sự im lặng này vò thành một cục.

“Tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra ngày hôm qua.”

Thật ra bây giờ giây thần kinh suy nghĩ của tôi đã rối thành một đoàn, có lẽ nó chỉ đang cố gắng chống đỡ giúp tôi không bị phân tâm bởi cô ấy, khiến cô ấy hiểu được sự xin lỗi chân thành nhất của tôi.

“Có hai điều.” Tôi nhìn cô ấy, nói từng chữ một, “Một là vì hôm qua tớ đã làm điều đó mà không được sự đồng ý của cậu...Tớ thực sự xin lỗi.”

“Điều còn lại là,” Tôi cố gắng không tỏ ra quá run rẩy khi nói, nhưng sự run rẩy và lo lắng do kiểu bộc bạch này lại không khác gì một tử tù sắp bị xử tử.

“...Chuyện ngày hôm qua, đối với tôi cũng không phải ngoài ý muốn.”

Trong khoảng khắc đầu óc choáng váng này, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình.

Hết lần này tới lần khác gió thổi lên không đúng lúc do một cánh cửa sổ không được khép lại khiến một góc rèm bay lên.

Lớp vải mềm mại màu trắng sữa tung lên, tạo thành một bức tường vô hình ngắn ngủi giữa tôi và La Trác Vi.

Và trong giây phút không thể nhìn thấy khuôn mặt và biểu cảm của cô ấy, trái tim đang đập của tôi như bị phá vỡ khỏi phong ấn.

Điều tôi muốn nói không chỉ có như thế.

Đợi đến lúc tôi kịp phản ứng, tôi đã theo bản năng vô tình đứng lên sau đó kéo rèm cửa sổ vướng víu kia ra, cái ghế trong khoảnh khắc lý trí lạc lối kia bị đẩy ra khỏi chỗ ngồi.

Điều tôi muốn nói là -

Anh thích em.

Sự căng thẳng làm cho cổ họng của tôi có chút khàn, chữ cuối cùng hiển nhiên đã lạc nhịp.

Cùng với những lời này, rèm cửa sổ mềm mại được tôi kéo ra có chút thô bạo, khuôn mặt La Trác Vi một lần nữa xuất hiện trước mắt tôi, ánh chiều tà đã hoàn toàn nhuộm thành màu cam rơi vào sườn mặt cô ấy, bởi vì gió vừa rồi mà sợi tóc bay nhẹ đều lộ ra ánh sáng màu vàng ấm áp.

Không biết vì sao mắt của cô ấy hơi phiếm hồng, nhưng nhìn cô như vậy lại càng làm cho tôi cảm thấy tim đập loạn nhịp.

Cô ấy cũng đang nhìn tôi.

Giọng tôi và giọng cô ấy lại đồng thời vang lên.

“Em thích anh."

‘Cô nhẹ nhàng lặp lại.