Loại hành động này làm cho người ta choáng váng mà mê muội, La Trác Vi chỉ cảm thấy lưng của mình trong lúc vô ý thức lui bước đã dán lên cửa, hơn nữa không có chút sức lực nào để duy trì tư thế đứng thẳng hàng ngày, cô run rẩy và chỉ có thể dựa vào cánh cửa duy trì cân bằng.
Quả nhiên hôn môi sẽ khiến người ta trở nên kỳ quái sao? Rõ ràng thân thể đã đến giới hạn lực bất tòng tâm, rồi lại không nỡ để cậu dừng lại.
Giống như cam tâm tình nguyện đắm chìm trong đó.
#25
Cho nên, tình huống hiện tại là sao?
Dường như tôi đã dùng hết sự bình tĩnh cả đời đưa La Trác Vi về nhà, trở lại căn hộ ngồi trên sô pha, quả thực muốn rơi vào trong hoài nghi vô hạn của cuộc đời.
Vừa rồi tại sao tôi không hỏi La Trác Vi có muốn hẹn hò hay không?
Rõ ràng có cơ hội nói ra những lời này, thế nhưng một khi nhìn về phía mặt của cô, tôi cũng chỉ có thể bỏ lại một câu thiếu chút nữa muốn cắn đầu lưỡi "Tớ đem nồi mì xử lý xong sẽ đưa cậu về nhà".
Thật ra cũng không phải là không có dũng khí lấy hết can đảm ra hỏi cách tự nhiên một câu như vậy, nhưng lúc ấy chỉ cần nhìn nhau thôi cũng khiến tôi bất giác đỏ mặt và sự xấu hổ dường như lại quay trở về sau nụ hôn đó, chỉ cần nhìn cô nhiều thêm một cái, trong đầu sẽ điên cuồng bắt đầu chiếu lại hành vi vừa rồi của mình.
Hơn nữa lòng tự trọng mỏng manh cũng cậu cũng bị ảnh hưởng, vì cậu sợ nghe được câu trả lời hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của mình:: Toàn bộ kiêu ngạo của bạn nam trung học thời kỳ trưởng thành so với dụng cụ thủy tinh còn yếu ớt hơn, nếu như câu trả lời của cô là NO thì sao?
Nghĩ đến đây, tôi cảm giác mình quả thực rối rắm đến phát điên, dứt khoát cầm lấy điện thoại di động mở danh sách wechat, mở hộp thoại với Lâm Hạo Uyên, và nhắn: "Tôi hỏi anh, bình thường anh thổ lộ với nữ sinh như thế nào?
Lâm Hạo Uyên phỏng chừng là không có đi ra ngoài cùng các em gái, wechat trả lời rất nhanh: [Dựa vào khuôn mặt]. Bố ơi, con thường là người được tỏ tình.]
Tên này có thể đi tìm chết hay không. Xem ra đầu óc tôi có chút không tỉnh táo, tôi lại mưu toan lấy được đáp án đứng đắn gì đó từ Lâm Hạo Uyên.
Nhưng thần kinh phản ứng của Lâm Hạo Uyên thật sự là quá nhanh, không đợi tôi trả lời, hắn giống như linh cẩu đói bụng ba ngày ngửi được mùi thịt vậy.
[Lâm Cẩu Uyên: Đột nhiên hỏi loại vấn đề này, ngươi có tình huống]
[Lâm Cẩu Uyên: Coi trọng em gái nào a Thần Tiểu Hàng chúng ta]
[Lâm Cẩu Uyên: Hay là, La Trác Vi?]
Súc sinh này có cần mẫn cảm như vậy không a!
Tôi thiếu chút nữa không cầm được điện thoại, nhanh chóng chuẩn bị nói sang chuyện khác, nhưng tay lão luyện Lâm Hạo Uyên này không phải hư danh, hơn nữa chúng tôi gần như quen nhau từ nhỏ, cách một màn hình anh ta cũng có thể nhận ra ý đồ giấu đầu hở đuôi của tôi: [Cút đi, tao ngu ngốc mới hỏi ngươi câu này]
[Lâm Cẩu Uyên: Ha ha ha!]
Cũng may một chút lương tâm còn sót lại của hắn còn chưa bị chó tha đi, không có tiếp tục truy vấn tôi.
Chỉ là sau khi cười xong giả mù sa mưa gửi cho tôi một đoạn giọng nói, vừa nghe chính là cái gọi là đề nghị xằng bậy, chỉ có con chó này mới có thể làm ra chuyện hư hỏng: "Cậu cũng có thể thử để cô ấy tỏ tình với cậu, cậu câu dẫn cô ấy a.
Vén y phục của ngươi lên lộ ra dáng người thẳng nữ trảm, bảo đảm Thiên Tiên hạ phàm cũng phải quỳ gối dưới AJ của ngươi.
Ha ha.
Tôi lạnh lùng cho hắn một cái cút trở về.
#26
Hiện tại giữa cô và Thần Hàng xem như quan hệ gì?
La Trác Vi cũng đang tự hỏi vấn đề này.
Cô không hề ngốc nghếch, nàng có thể cảm giác được Thần Hàng chắc chắn cũng có tình cảm với cô. Nhưng cái loại cảm giác đó như thế nào, thì cô không rõ.
Là thuận thế gây nên, vẫn là giống với nàng khó kìm lòng nổi?
Nhưng là cảm giác được quý trọng, đối đãi quá mức rõ ràng, La Trác Vi không hề cho rằng nụ hôn kia chỉ là do bản tính xấu xa của con trai.
Tay trái Thần Hàng ôm tại bên hông cô rất cẩn thận, như thể cô là một thứ gì đó mỏng manh, động tác nhẹ nhàng ôn nhu. Mấy phần mất khống chế cũng là hôn tới phía sau, ngón tay của tay phải hắn nhẹ nhàng xuyên qua giữa tóc của cô, lực đạo ôn nhu mà cô đã mơ ước qua hàng chục lần.
Ngọn lửa đốt lên gần như thiêu rụi răng môi lẫn đến tứ chi xương cốt.
Suy nghĩ hồi tưởng bị cắt đứt bởi một tiếng tiếng “lạch cạch” nhẹ, La Trác Vi này mới phát hiện bản thân suýt nữa vô ý cắn lên nắp bút bút bi kiểu nhấn.
Giáo viên trên bục giảng còn đang giảng bài đế nước miếng văng lung tung, La Trác Vi vạn năm học sinh ba tốt này lại lần nữa thất thần rồi, cô ngẩng đầu lên, liếc nhìn chủ nhân bóng lưng ngồi ghế trước vừa mới xuất hiện tại trong tâm trí của cô.
Liếc mắt quan sát đến xung quanh không có người chú ý tới vị trí cô và Thần Hàng í gần cửa sổ, cô mím môi, đem bút bi trên tay phải xoay phương hướng, nhẹ nhàng ấn nắp bút đẩy lên lưng của Thần Hàng.
Sau đó rõ ràng nhìn thấy Thần Hàng chấn động.
La Trác Vi cúi đầu, khẽ mỉm cười, tay kia chống giả vờ lãnh đạm trong mắt người khác, tiếp đó ngón tay tay phải dùng lực, cẩn thận viết lên lưng Trần Hàng:
Một chút, một nét, một nét.
Từng chữ viết ra đều vô cùng nghiêm túc, chậm rãi nhưng tập trung, như sợ đối phương đọc không hiểu ý mình, lại giống như là muốn đem loại tâm ý muốn muốn buột miệng nói ra kia vừa đường ngang vừa dựng khắc vào trong mấy cái chữ này.
Thần Hàng thì gần như lúc cảm nhận được bị bút của La Trác Vi ấn vào trên lưng kia liền phản xạ có điều kiện thẳng băng lưng, tất cả những cảm xúc hỗn loạn tối qua thật không dễ dàng bình phục lập tức toàn bộ hiện lên trong lòng.
Cậu cố gắng chịu đựng sự run rẩy của mình, trên mặt còn muốn duy trì bộ dáng nghiêm túc nghe giảng bài, chỉ có tầm mắt căn bản không thể tử tế tập trung tại trên bảng đen để lộ ra bối rối và sự khẩn trương của cậu.
Chờ, học, kết thúc.....
Cậu cẩn thận cố gắng kiềm chế cảm giác tê dại trên lưng do sự tiếp xúc nho nhỏ kia mang đến.
Sau giờ học tớ có chuyện muốn nói với cậu.
Sự tiếp xúc kia đột nhiên im bặt.
Tim đập như sấm, Thần Hàng hít sâu một hơi, thừa dịp không có ai chú ý, tay trái trở tay tại sau lưng nhanh chóng làm động tác OK.
Vừa vặn, cậu cũng có lời muốn thổ lộ với cô.