Chương 15: Muốn che dấu đi

La Trác Vi đang nghiêm túc nhìn chằm chằm sợi mì trong nồi, có lẽ đã quá bận tâm để quên mất rằng bây giờ cô không ở trong nhà mình, và người bên cạnh cô không phải là cha hay mẹ thường giúp đỡ cô.

"Tớ xin lỗi!" Mãi cho đến khi giọng nói của Thần Hàng vang lên bên tai, cô mới đột nhiên phản ứng lại lời nói của cậu, nghe có vẻ quá lịch sự, như thể cô đang gọi cậu ấy. Khuôn mặt trắng nõn của La Trác Vi bị nhuộm đỏ mỏng vì xấu hổ, "Chờ một chút, Thần Hàng, tớ, tớ sẽ tự mình đến." "

"Không sao, tớ đã mang đến rồi...... Cẩn thận!"

La Trác Vi đang vội vàng cản cậu lại, va chạm với Thần Hàng, người vừa quay đầu lại với một quả cà chua.

La Trác Vi đang đưa lưng về phía nồi sôi, Thần Hàng chỉ có thể ép cô về phía mình để ngăn cô ngã ngửa trên bàn nấu ăn với nhiệt độ cao như vậy.

Nhưng kết quả là, dưới tác động của quán tính, hai người ngã xuống cùng một chỗ.

Nữ trên nam dưới.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thủ phạm là quả cà chua không biết đã rơi ở đâu, và nước trong nồi đang sôi, sủi bọt và kêu ùng ục, và mọi thứ nghe có vẻ hoàn toàn bình thường.

Ngoại trừ tiếng tim đập dữ dội không biết là của ai.

Chương 9

#21

Điều này có cảnh gì trong truyện tranh thiếu niên mới có?

(Đọc đến đây có ai thấy giống truyện tranh “Yêu Thầm” của tác giả 吉川流 không ạ. Tôi thấy bộ quá là quắt quéo lòng tôi luôn.)

Tôi sững sờ nhìn La Trác Vi đang nằm ở trên người mình, hiếm khi có thể nhìn thấy sự bối rối trên khuôn mặt cô ấy mà không có cảm xúc nào khác. Mái tóc dài của cô ấy rơi xuống một bên mặt do trọng lực, và ngọn tóc cô ấy lắc nhẹ trước mắt tôi.

Hương thơm của cô, hơi thở của cô, sự ấm áp của nhiệt độ cơ thể và ...... Một cơ thể mềm mại hơn 10.000 lần so với bạn nghĩ.

Điều đầu tiên trở lại với tâm trí từ tác động của hình vuông không phải là lý do, mà là các chức năng cơ thể, các giác quan.

Tôi vô thức muốn chống đỡ bằng trái tay, nhưng tôi phát hiện ra rằng tôi vừa duỗi tay phải ra để bảo vệ cô ấy và đang quấn nó quanh eo cô ấy vào lúc này, và cái chạm vào bên hông của cô rất mềm mại và tội lỗi đến nỗi phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi không phải là xấu hổ, mà là suy nghĩ hỗn loạn "Eo của con gái có mỏng như vậy không?"

Vội vàng buông ra, dùng trái tay chống đỡ nửa thân trên của mình, sự đυ.ng chạm từ cánh tay nói cho tôi biết: Điều kinh khủng hơn không phải là bàn tay tôi vừa quấn quanh eo cô ấy, mà là La Trác Vi, cô ấy gần như đang ngồi trên người tôi.

Cô ấy dường như không nhận ra rằng điểm hỗ trợ mà cô ấy đang tìm kiếm để duỗi thẳng lên là vai tôi, và khi cô ấy hoảng loạn đứng dậy, mọi cử động đều là cực hình đối với tôi.

Đó thực sự là một sự tra tấn ngọt ngào: đầu ngón tay cô ấy vô thức trượt từ xương quai xanh xuống bụng dưới của tôi theo chuyển động của cô ấy, và cảm giác hư vô là một dòng điện, gần như lách tách và nổ tung dọc theo tĩnh mạch cơ thể tôi.

Và chiếc váy ban đầu dài đến đầu gối của cô đã bị nhấc lên một chút vì tai nạn này, và nó bị nhàu nát một nửa trên đùi cô, giống như một bông hoa nhàu nát. Chiếc váy màu xanh lam lót làn da của cô trắng đến nỗi cô không để lộ bất cứ điều gì, nhưng không hiểu sao nó còn tệ hơn gấp trăm lần so với việc nhìn thấy tất cả mọi thứ.

"................"

Cơn sốt nhẹ cũng đổ dầu vào lửa, và tôi cảm thấy như mình sắp sôi như sợi mì ngâm bột nhão.

Hơn nữa, tôi cũng không dám vội vàng đứng dậy đem La Trác Vi ra khỏi cơ thể, cho nên chỉ có thể tự lừa dối mình, quay mặt đi chỗ khác không nhìn hoàn cảnh gây kí©h thí©ɧ bản năng đàn ông quá nhiều trước mắt này.

Phản ứng im lặng của tôi khiến La Trác Vi lúc này mới nhận ra tư thế của tôi và cô ấy lúc này xấu hổ đến mức nào, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, "...... Xin lỗi!"

Trước khi tôi có thể nói bất cứ điều gì, tôi đột nhiên cứng đờ.



Trước khi chỗ nhiệt nóng đó còn chưa đến nơi không nên đến, tôi vội đẩy La Trác Vi ra.

#22

Cô ấy không phải là không nhận ra.

Khoảnh khắc cô cảm nhận được Thần Hàng ôm eo mình, La Trác Vi có linh cảm về tư thế của hai người phía sau sẽ có bao nhiêu mập mờ và xấu hổ đến mức nào.

Khoảnh khắc cô ngã xuống, cô nghe thấy Thần Hàng hít mạnh, và cô không cảm thấy đau đớn rõ ràng khi được ôm trong vòng tay cậu.

thấy Thần Hàng hít mạnh, và cô không cảm thấy đau đớn rõ ràng khi được ôm trong vòng tay cậu.

La Trác Vi lần đầu tiên tự nhiên phản ứng lại, cô không thể đè lên người Thần Hàng, nhưng trời đất xoay chuyển bốn mắt nhìn nhau và khoảng cách kịch liệt kéo gần giữa hai người đều khiến cô bất ngờ.

Cơ thể mà bàn tay cô đang chạm vào thật ấm áp, tràn đầy sức sống, điều mà cô đã tưởng tượng từ lâu.

Cô chống đỡ bản thân trong trạng thái hoang mang, nhưng đôi tay run rẩy của cô bất chấp mệnh lệnh của ý chí, dường như thèm muốn sự chạm vào mơ hồ của những giấc mơ hơn là ảo tưởng của tuổi trẻ của cô gái, và đầu ngón tay cô không kiểm soát được quét từ xương quai xanh trần, đến l*иg ngực nặng nề với hơi thở lo lắng, và cái bụng linh hoạt của thiếu niên mà cô đã vội vàng nhìn qua, được bao phủ bởi chiếc áo nỉ của cô.

Cùng lúc đầu ngón tay, La Trác Vi cảm nhận được sự run rẩy nhẹ của Thần Hàng.

Không giống với sự run rẩy của cô, đó là sự chịu đựng với hết toàn lực.

Cô vẫn quỳ gối gần như với hai chân dang rộng.