Chương 1: Cuộc thi đấu

“ Thần Hàng.”

Lâm Hạo Uyên lén lút gọi tôi từ trong lớp đi ra, ôm bả vai của tôi, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi nhìn từ ngoài cửa sổ vào trong xem.

Bộ dáng cậu ta quá nổi bật, đến mức chỉ đứng trước cửa lớp cũng gây ra tiếng xì xào bàn tán trên hành lang.

Tôi thật sự không muốn bị buộc gia nhập vào nhóm đối tượng bị các nữ sinh nhìn một cách cường bạo. Nên tôi nhanh chóng nhìn theo hướng nhìn của cậu ta, ánh mắt của tôi dừng ở một nữ sinh có khuôn mặt hoàn mỹ.

Đó là La Trác Vi.

Cô nàng xinh đẹp nổi tiếng trong lớp, được một đám con trai cẩu độc thân đặt là “Nữ thần cuối cùng.”

Lý do thứ nhất là cô ấy có thể mặc bộ đồng phục học sinh mộc mạc quê mùa trở nên xinh xắn đáng yêu, lý do còn lại là kể từ khi nhập học đến nay cô ấy chưa có bạn trai.

“La Trác Vi, tôi muốn theo đuổi cô ấy.” Cậu ta làm khẩu hình với tôi, ánh mắt tương đối hạ lưu nhưng vì là soái ca nên con gái sẽ không nghĩ ánh mắt của cậu ta hạ lưu. “Ngươi có quen cô ấy không?”

Nghiệt duyên giữa tôi và tên rác rưởi Lâm Hạo Uyên có thể dùng năm làm đơn vị tính toán, tôi dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Lâm Hạo Uyên nhất định là muốn mượn quan hệ bạn cùng lớp của tôi và La Trác Vi để giúp cậu ta làm quen.

Theo lý mà nói, bình thường tôi sẽ không từ chối sự giúp đỡ kiểu này của Lâm Hạo Uyên.

Dù sao cơ bản chỉ cần ở Nam Trung báo ra tên Lâm Hạo Uyên, muốn tán gái thì chín mươi phần trăm đều đồng ý, còn lại năm phần trăm kia nhất định là chưa thấy qua mặt hoặc là ảnh chụp của hắn.

Còn lại, không phải có bạn trai, thì cũng là hoa trên núi cao chưa ai đánh hạ.

Và La Trác Vi là một phần trăm còn lại.

Cô ấy thoạt nhìn ôn nhu, một bộ tính tình rất tốt luôn mỉm cười. Nhưng lễ tình nhân năm ngoái, tôi tận mắt chứng kiến cảnh tượng cô ấy mặt không chút thay đổi đổ toàn bộ chocolate mà tụi con trai cứng rắn nhét vào người cô đổ hết vào thùng rác phía sau trường học.

Dựa vào những điều trên, tôi không cảm thấy mình có thể giúp Lâm Hạo Uyên theo đuổi được La Trác Vi.

“Tôi không quen.” Tôi đẩy tay Lâm Hạo Uyên đang giữ cổ tôi ra, liếc mắt nhìn cậu ta, xoay người chuẩn bị trở về chỗ ngồi, nhưng lại bị cậu ta kéo cổ áo trở về, thiếu chút nữa siết chết tôi, “Chết tiệt - - "

Sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị chết vì tên khốn này.

Tôi ho khan vài cái, cố gắng nói chuyện với Lâm Hạo Uyên đang bị sắc đẹp làm cho choáng váng: “Anh à, không phải em không giúp anh, La Trác Vi không thích bộ dáng bình thường của anh.”

Đến lúc đó chẳng may thất bại, cậu ta nhất định không có việc gì, lão tử còn muốn làm người! Tôi học cùng lớp với cô ấy!

“Không, không, không, bây giờ anh mới là anh trai em. Anh Thần, nói chút nghĩa khí đi." Lúc Lâm Hạo Uyên lấy lòng người khác thật sự không biết xấu hổ. Cậu ta không biết lấy đâu ra một chùm chìa khóa xe nhét vào túi áo sơ mi của tôi. "Ông già trong nhà vừa mua. Nửa tháng, thế nào?"

..Tôi xấu hổ có chút động tâm: “Thật, thật sự không giúp được.”

Trong nhà tôi quản tôi nghiêm khắc hơn nhiều so với trong nhà Lâm Hạo Uyên quản, bố tôi không có dễ bị lừa như bố của Lâm Hạo Uyên.

Muốn mua xe không có dễ dàng như vậy, đổi xe lại càng phải lấy thành tích nói chuyện.

Tôi cảm thấy mình bắt đầu dao động, nhân lúc lương tâm vẫn còn, tôi vội sờ sờ ngực muốn lấy chìa khóa ném lại cho Lâm Hạo Uyên.

Kết quả tên này nhìn ra ý đồ của tôi, ấn tay tôi và bắt đầu tăng thêm thời gian một cách điên cuồng: “Một tháng rưỡi.”

“Không, cái này thật sự là...”

“Ba tháng!”

Chết tiệt, tôi không muốn làm người nữa.

“Thành giao.”

2.

Sau khi nhận hối lộ của Lâm Hạo Uyên, phải lập tức làm việc.

Nếu không cậu ta tuyệt đối có thể làm phiền tôi từ sáng đến tối, tần suất gõ wechat cho tôi còn thường xuyên hơn những người bạn gái trước kia của anh ta.

Vị trí của La Trác Vi ở ngay sau tôi.

Không có giây phút nào mà tôi có thể biết ơn sự phân công chỗ ngồi này hơn bây giờ, nếu không một mình chạy đến chỗ ngồi của La Trác Vi để tìm cô ấy...Tuy tằng cũng không có vấn đề gì, nhưng sẽ làm cho người ta có cảm giác tôi có ý đồ với cô ấy.

Mặc dù tình huống hiện tại coi như là một loại “Có ý đồ."

Lúc tan học, tôi liền xoay ghế ngồi quay người lại cố gắng nói chuyện với La Trác Vi.

Vừa vặn cô ấy vẫn còn ở chỗ ngồi, không bị bạn kéo đi nhà vệ sinh.

“La Trác Vi”

Cô ấy đang cúi xuống thu dọn ngăn kéo, nghe thấy có người gọi mình, vội ngẩng đẩu lên.

Tóc cô ấy rơi xuống má khi cúi đầu xuống. La Trác Vi nhận ra là tôi đang gọi cô ấy, cô ấy giơ tay gạt sợi tóc ra sau tai, cười cười nói với tôi: “Sao vậy?”

“Ừ, chỉ là,” nụ cười của cô ấy khiến bản thân tôi đang thoải mái tựa người vào lưng ghế trong vô thức chuyển sang tư thế đứng thẳng hơn, đầu tôi như bị điện giật, trong giây lát, quên mất mình vừa nghĩ gì, muốn nói gì, “Đó là nó - "

Có phải vì ngoại hình nổi bật của cô ấy?

Ánh mắt của La Trác Vi nhìn thẳng vào tôi, khiến tôi cảm thấy có chút hoảng hốt, bình thường cho dù nói dối cũng thuận buồm xuôi gió, nay lại như mất đi hết năng lực tổ chức ngôn ngữ.

Thực tế, thời gian trong hiện thực thậm chí không vượt quá 0,01 giây nhưng cảm giác bị nạp điện quá mức kia trong phút chốc làm cho tim người ta đập nhanh.