Phượng Thiên Đế Thần

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Nàng là sinh viên ưu tú năm thứ năm đại học y danh tiếng nhất cả nước. Nàng là phế vật cả Thanh Vân thành đều biết. Nàng trong một lần tham gia cứu hộ sau một trận động đất, bị dư chấn của nó trôn vùi …
Xem Thêm

Quyển 1 - Chương 27
Cung điện bị lãng quên

Liên Y nhìn lại một vòng thạch động đã bị tàn phá đến không còn hình dạng, thế nhưng vũng thạch tủy lại không có gì xê nhích. Liên Y lấy hết thạch tủy, để chúng vào không gian. Nàng cúi đầu xen xét quá trình thạch tủy lại đầy lên. Làm đi làm lại mấy lần Liên Y kết luận bên dưới nhất định là có ẩn chứa thứ gì đó sinh ra thạch tủy. Liên Y lại nhìn lại quy luật chảy ra thạch tủy lấy làm kì quái. Nó hình dạng thật giống một trận đồ. Trận đồ ? Đôi mắt nàng vụt sáng. Nàng nhớ rồi, hình dạng mạch chảy thạch tủy này là hình dạng mai hoa trận. Trước đây nàng chỉ học y thế nhưng mà có quen biết một người luôn thích nghiên cứu trận pháp cổ, cô ấy luôn thao thao bất tuyệt với nàng về trận pháp. Cho nên mưa dầm thấm đất, Liên Y cũng hiểu biết một số trận pháp. Nghĩ đến đây, Liên Y bất giác nở nụ cười. Cô ấy là một trong số mấy bằng hữu của nàng, mong là cô ấy sẽ luôn vui vẻ, hạnh phúc.

Cố gắng nhớ lại cách phá giải trận pháp, tìm được quy luật, Liên Y liền dùng huyền khí đánh thẳng vào trận nhãn. Một loạt những tiếng nổ vang lên, chỗ vốn là vũng thạch tủy phát ra kim quang chói lọi, tại đó cũng nhanh chóng xuất hiện một cánh cửa tròn đen tuyền với hoa văn kì dị thần bí xinh đẹp. Liên Y nhìn cánh cửa từ từ mở ra theo hình xoáy ốc, đến khi nơi đó thành một loạt những bậc thang đi xuống. Nàng không do dự liền đi vào. Mạo hiểm cùng kì ngộ luôn song hành. Vừa bước vào, Liên Y liền cảm giác được huyền khí nơi này vậy mà cực kì tinh thuần, mọi nguyên tố trong cơ thể nàng đều thấy ba động hơn nữa thổ nguyên tố vốn được nàng ít sử dụng vậy mà lại trở nên kích động. Nó thôi thúc nàng đi về phía trước. Có thứ gì đó hấp dẫn thổ nguyên tố ư ?

Khi Liên Y đi xuống hoàn toàn thì cánh cửa cũng hoàn toàn khép lại. Hành lang tối thui liền được thắp sáng bởi rất nhiều dạ minh châu. Hơn nữa từng viên từng viên đều to như trứng ngỗng. Điều này làm Liên Y líu lưỡi. Rốt cục thì ai đã xây dựng nơi này ? Chỉ tính sơ số dạ minh châu gắn trên tường này cũng lên đến vài chục ngàn viên. Hơn nữa chỉ là bậc thang thôi mà, có nhất thiết phải làm bằng cẩm thạch như vậy hay không ? Lãng phí tiền của a.

Liên Y trong lòng cảm thán một chút nhưng cũng không quên đánh giá hoa văn trên bức tường hai bên. Trên đó là rất nhiều hình người đang diễn luyện rất nhiều công pháp, vũ kĩ. Nàng nhận thấy những công pháp cùng vũ kĩ ấy có đủ loại nguyên tố, hơn nữa uy lực đều trên cả thiên giai công pháp. Liên Y đang chăm chú vào công pháp thuộc tính hỏa. Chính là công pháp thuộc tử hỏa thần bí kia. Thì nàng nhận thấy như có lực hút muốn đem tinh thần cùng linh hồn của nàng kéo lại phía bức họa Liên Y liền mạnh mẽ tỉnh lại, dùng thần thức cường đại chống lại khối hấp lực. Nàng quay đầu, thở hào hển, khối hấp lực cũng biến mất. Nguy hiểm thật. May mắn là nàng vẫn đề phòng, chỉ tùy ý nhìn một chút chứ không thì rắc rối lớn. Huyền khí ổn định, Liên Y tăng tốc độ bay dọc theo bậc thang, mất nửa canh giờ thì mới bay hết được hành lang dài như vô tận kia.

Ra khỏi dãy hành lang, Liên Y liền sửng sốt. Nơi này có bầu trời xanh trong, gió nhẹ, hoa cỏ tươi tốt, nhìn kĩ thì hoa cỏ ấy đều là những thứ dược liệu trân quý đã thành thục. Nhưng mà có bài học từ hành lang nên Liên Y dù vô cùng kích động nhưng cũng đành áp chế. Nàng đang đứng trước một con đường làm bằng huyết ngọc dẫn thẳng đến đại môn to lớn sừng sững cao hơn trăm trượng. Được rồi, so với nơi này thì hành lang kia chẳng đang chút tiền nào. Liên Y đi hết đoạn đường huyết ngọc xa xỉ, vui vẻ ngắm rất nhiều thứ dược liệu trân quý, có loài thậm chí đã là linh dược. Mất mười dặm mới hết cả con đường này, dừng trước đại môn to lớn, nàng liền nhận thấy sự uy nghiêm, ngạo thị thiên hạ, coi nhẹ hết thảy của nơi đây. Bất tri bất giác Liên Y liền nghĩ đến nam nhân kia. Khí thế của hắn cũng là ngạo thị thiên hạ, là bệ nghễ tối cao làm cho người ta nhịn không được mà tôn kính. Dù lần trong biển người nhưng nàng tin chỉ cần liếc mắt là có thể thấy hắn. Lại nghĩ cái gì, Liên Y lắc lắc đầu.

Chắc nàng bị thương chưa khỏi nên nghĩ lung tung. Tên nam nhân kia với nàng chỉ là sơ ngộ, chắc sẽ không thể gặp lại đâu. ( tg : hà hà, hai người sẽ nhanh gặp thôi Y nhi của ta * rón rén nhìn Y nhi * )

Liên Y bước qua đại môn, một trận kim quang lóe lên, nàng liền thấy mình bị treo ngược, mặt đất là bầu trời, bầu trời thành mặt đất. Liên Y muốn bay nhưng không được, chỉ có thể vất vả nhích từng bước từng bước. A, đây rốt cuộc là thế nào a. Chẳng lẽ nàng sang thế giới đảo ngược rồi ? Liên Y lại cố gắng vận huyền khí mà không được. Rõ ràng nàng cảm nhận được cơ thể tràn ngập huyền khí thế nhưng không thể nào vận dụng được như bình thường. Sai lầm ở đâu nhỉ ?

Bình thường ? Đảo ngược ? Chẳng lẽ nơi này thế giới đảo ngược thì vận dụng huyền khí cũng đảo ngược ? Trong mắt Liên Y lóe lên tia sáng cơ trí. Nàng khẽ vận huyền khí nhỏ ngược chu thiên, một tia huyền khí liền thông thuận. Quả nhiên, hừ, Liên Y khẽ hừ lạnh. Không cần biết đây là nơi quỷ quái nào, chỉ như vậy liền muốn giam chân nàng ? Không có cửa đâu.

Vận hết huyền khí, Liên Y đánh thẳng vào cảnh vật trước mắt. Kim quang lóe lên, cảnh vật vỡ vụn, Liên Y té trên mặt đất. Dù đã cố gắng nhưng vận chuyển huyền khí ngược chu thiên cũng làm cho nàng phun một ngụm máu tươi.

Không nhìn nơi mình vừa rơi xuống, Liên Y nhanh chóng xếp bằng để ổn định khí huyết đang hỗn loạn, nàng mất một canh giờ để ổn định huyền khí.

Khẽ thở một ngụm trọc khí, Liên Y mở mắt. Nàng liền sửng sốt. Nàng cũng phỏng đoán rất nhiều xem nơi đây rốt cuộc ẩn chứa điều gì nhưng mà nàng cũng không thể nào nghĩ tới nơi này vậy mà lại là một cung điện nguy nga, tráng lệ như vậy.

Nàng chính là bị rơi xuống trước đại môn của một cung điện, bên trên đại môn là bức hoành phi với được ghi bởi kiểu chữ cuồng thảo hữu lực, bá đạo lại phóng khoáng tự nhiên : " Thần Minh ".

Thần Minh ? Thần Minh Vực ? Thần Minh Cung ? Chẳng lẽ chúng liên quan đến nhau hay sao ? Trong đôi mắt sâu như hồ nước của Liên Y khẽ hiện lên gợn sóng, đây phải chăng là bí mật của Thần Minh Vực mà nàng đã đọc được khi tìm hiểu về mười nơi thần bí trên đại lục này chăng ?

Khẽ đưa tay mở ra cánh cửa, Liên Y liền nhìn thấy một đại điện rộng lớn, với mười hai cây cột lớn, từng cây cột làm bằng tử tinh thạch thuần khiết, trên đó trạm khắc phượng vũ cửu thiên hoặc long ngậm minh châu vô cùng tinh xảo. Sàn nhà làm bằng huyết ngọc, so với con đường huyết ngọc thì huyết ngọc nơi này tinh thuần hơn rất nhiều.

Nàng nhìn về phía ngai vàng phía trên đại điện, ngai vàng khác rất nhiều so với ngai vàng nàng nhìn thấy trong Tử cấm thành khi nàng ở hiện đại. Không thể gọi đó là ngai vàng được vì nó toàn thân là màu đỏ tươi như máu. Nó phải gọi huyết ngai !

Chiếc ngai này rất lớn, trên đó trạm khắc không phải là cửu trảo cự long hay phượng vũ hoặc kì lân mà trên đó là rất nhiều đóa mạn châu sa yêu diễm.

Liên Y âm thầm kinh ngạc. Mạn châu sa ? Làm sao có thể ? Trên đoạn đường tới đây nàng thế nhưng không nhìn thấy một đóa mạn châu sa nào, nếu chủ nhân nơi này thích mạn châu sa vậy thì làm sao có thể chỉ có nơi này mới thấy ?

Bỗng nhiên đại điện liền biến hóa, trước mắt nàng là một đại điện với rất nhiều người xa lạ, phía trên huyết ngai đang ngồi là một đôi nam nữ. Nam mạnh mẽ phóng khoáng, nữ dịu dàng thanh lệ, cả hai đang mặc chính là hỉ phục xinh đẹp. Phía dưới bọn họ là rất nhiều thuộc hạ. Đúng là thuộc hạ mà không phải quần thần vì họ đều mặc một thân áo xanh đang nói những lời chúc mừng họ. Giữa điện, một nam nhân như trích tiên, một thân áo trắng, nụ cười ấm áp nhìn họ. Nhưng khi Liên Y thấy đôi bích nhân trong tiếng chúc mừng uống ly rượu hợp cẩn thì khóe miệng nam tử áo trắng thay bằng nụ cười tà ác.

" không được uống " nàng thét lên muốn ngăn cản nhưng nàng phát hiện nàng đi xuyên bọn họ, đôi bích nhân uống xong ly rượu thì cũng là lúc nam tử kia đánh về phía họ. Những kẻ theo hắn lẫn trong thuộc hạ của họ điên cuồng chém gϊếŧ.

Cô gái xinh đẹp thanh lệ ngã xuống trong vũng máu với nhát kiếm xuyên tim, nam nhân kia, một tay ôm người yêu một tay rút kiếm đánh với kẻ thù. Cả đại điện chìm trong gϊếŧ chóc, huyết tinh. Dù trúng độc nhưng với sức mạnh của mình nam nhân ấy vẫn gϊếŧ chết kẻ thù. Hắn đau đớn nhìn người yêu đã lạnh băng trong vòng tay mình. Hắn khởi động cơ quan sau chiếc huyết ngai, cả cung điện rộng lớn liền từ từ chìm xuống vực thẳm. Hắn ôm thi thể người yêu, đến một hàn đàm, dùng hết công lực đóng băng cả hai người. Trước khi đi, hắn dùng hỏa diễm thiêu cháy tất cả mọi thứ dơ bẩn nơi đây.

Trải qua mấy vạn năm, mặt đất dù không còn cung điện tráng lệ, người ta cũng chẳng còn biết được nơi đây từng có một đôi bích nhân, từng có một cuộc chiến ân oán tình thù đẫm máu, nhưng nơi đây huyền khí vẫn tinh thuần cùng nồng đậm cho nên rất nhiều loài thực vật cùng ma thú đều đến đây. Nơi đây dần hình thành nên Thần Minh Vực huyền bí.

Liên Y giật mình nhìn lại nơi đại điện, nhìn về chiếc ngai đỏ máu, lại nghĩ đến đôi bích nhân sống chết không rời. Trên đời này mấy ai được như họ. Bất tri bất giác một giọt nước mắt rơi xuống nền huyết ngọc.

" ngươi là đang thương hại chúng ta hay sao ?" một giọng nói đầy từ tính và vang vọng như từ ngàn năm truyền đến.

Liên Y ngẩng đầu, trước mắt nàng thế nhưng lại chính là nam nhân kia, mắt phượng mày ngài, ngũ quan tinh xảo, cằm thon gọn, sống mũi thẳng, tuấn mĩ tuyệt luân lại phối hợp với một thân hỉ phục nhưng vẫn không che được hết hắn sự phóng khoáng cùng tiêu sái của hắn.

Liên Y kinh ngạc nhìn hắn.

" ngươi không phải . . . "

"Ta đúng là đã bị đóng băng những gì ngươi thấy là ảo ảnh cùng hình chiếu của ta mà thôi " như nhìn ra suy nghĩ của Liên Y nam nhân khẽ cười.

" hình chiếu ? Ngươi là Huyền Thần ?" Liên Y há hốc miệng nhìn hắn.

"Ha ha, cô bé kiến thức tốt. Không sai, ta đã đến Đại thành cảnh " nam nhân thú vị nhìn nàng. Một cô nương mới đến huyền thiên thế nhưng lại am hiểu như vậy. Không phải ai cũng biết đến Huyền thần sẽ có thể huyễn hóa hình chiếu.

"Đa tạ lời khen " Liên Y khẽ mỉm cười. Nam nhân này khiến người khác thấy thoải mái. Hắn không tỏ vẻ cao cao tại thượng hay tự xưng gì gì.

" ta là Mặc Ly Thần Phong. Tại cái nơi bị cả đại lục lãng quên này thì cô bé là người đầu tiên trong suốt mấy vạn năm qua tới được đây " Mặc Ly Thần Phong nhìn nàng khẽ cười. Hắn thế nhưng chờ đợi nhiều năm lại không ngờ người mở được trận pháp, vượt qua rất nhiều thứ hấp dẫn như công pháp, tiền tài, linh dược rồi lại phá được Ảo cảnh nghịch đảo của hắn lại là một cô bé như vậy.

" ta là Lăng Liên Y. Xin chào ngài " Liên Y khẽ cúi đầu. Đây là cái cúi đầu mà một cường giả như hắn xứng đáng nhận được.

Thêm Bình Luận