Quyển 1 - Chương 15: Đấu giá (1)
Không đến nửa khắc, có tiếng gõ cửa. Liên Y mở cửa liền thấy Trác Mục Dương cùng tên tiểu nhị đang đứng ngoài cửa.
" Trác thúc, mời vào, ta có chuyện muốn nói với ngài " Liên Y ôm quyền khẽ nói.
"Ngươi đi xuống đi. " Trác Mục Dương quay sang tên tiểu nhị. Tên đó biết thân phận cung kính rời đi.
"Chúng ta vào phòng nói chuyện" hắn quay sang Liên Y nói.
"Thúc ngồi đi. Ta có chuyện muốn hỏi"
"Lăng công tử mời nói " Trác Mục Dương rất biết ý mà thay đổi cách gọi.
"Đây là Tử tâm hồn chướng đan, ta có thể đem đấu giá không? " Liên Y lấy ra một bình ngọc.
"Tử . . . tử tâm hồn chướng đan?" Trác Mục Dương lắp bắp kinh hãi. Làm sao có thể, tử lan hoa tuyệt tích, độ quý hiếm không thấp hơn Cửu diệp hỏa lan hoa chút nào. Tử tâm hồn chướng đan lại khó luyện vô cùng, hơn nữa phải có mười gốc mới được một lò luyện. Tốn kém vô cùng. Hơn nữa còn không có đảm bảo sẽ thành công. Cho nên tử tâm hồn chướng đan giá cả chính là trên trời a. Làm sao mà Lăng Liên Y lại có được ? Rốt cuộc nàng ta là ai ?
"Đúng, đây là tử tâm hồn chướng đan. Ta muốn trao đổi với thúc" Liên Y gật đầu.
"Trao đổi?" Trác Mục Dương nghi hoặc.
"Uh, ta muốn cửu diệp hỏa lan hoa. Dùng viên đan dược này đổi lấy cửu diệp hỏa lan hoa. Thế nào?" Liên Y nói.
"Cái này, aiz, không hợp quy củ. Chúng ta đã đem cửu diệp hỏa lan hoa ra ngoài, nếu bây giờ thu lại nhất định sẽ bị người ta chỉ trích. Thế này đi, ta đem đan dược này đấu giá luôn trong buổi đấu giá hôm nay. Lăng công tử nghĩ sao?" Trác Mục Dương khos xử nói.
"A, ta quên mất quy củ này. Thế cũng được. Phiền Trác thúc rồi" Liên Y nói.
"Tốt, vậy ta có thể đánh giá phẩm chất đan dược hay không? " Trác Mục Dương nhẹ nhàng thở phào một hơi. May mắn nàng đồng ý. Thực ra nếu như mà chưa công bố vật phẩm đấu giá thì hoàn toàn có thể trao đổi. Nhưng đã đem công bố nếu làm vậy thì không ít người phẫn nộ. Như vậy thì thật không tốt lắm. Dù ông không sợ nhưng cũng không ai nguyện ý có thêm kẻ thù. Dù sao thì có nhiều khách quý vì cửu diệp hỏa lan hoa mà đến.
"Được" Liên Y gật đầu.
"Đây là. . .cực. . .cực phẩm. . .? " Trác Mục Dương cà lăm nửa ngày cũng không nói nên lời. Làm sao có thể. Cực phẩm a. Là cực phẩm a. Trời ạ. Không ngờ đời này ông có thể thấy cực phẩm đan. Cả trăm năm nay thế nhân đã không còn thấy cực phẩm đan, chứ đừng nói là thấy cực phẩm tử tâm hồn chướng đan.
"Lăng công tử ngài rốt cuộc là ai a ? " Trác Mục Dương vô thức hỏi.
"Haha, không đến mức kinh hãi như vậy chứ. ? " Liên Y cười cười.
" công tử, thảo nào ngài lại đem đổi lấy cửu diệp hỏa lan hoa. Nếu đổi thì đúng là chúng ta tiện nghi lớn. " Trác Mục Dương cười khổ. Đáng tiếc ông không đồng ý. (Bản chất thương nhân của ông lại nổi lên).
" Trác thúc muốn đổi ý ?" Liên Y cười cười.
" Không, một lời đã nói không thể thay đổi. Ta sẽ giúp công tử đấu giá đan dược này ". Trác Mục Dương lắc đầu. Làm ăn trọng nhất là chữ tín. Ông không thể lật lọng được.
" vậy nhờ thúc rồi " Liên Y cười.
Đại sảnh
Một cô gái xinh đẹp, toàn thân hồng y kiều diễm bước lên đài.
"Lâm Nguyệt kính chào quý vị. Không để quý vị chờ lâu, buổi đấu giá của chúng ta sắp bắt đầu. Tuy nhiên có một vật phẩm mới được đưa tới nhất định làm quý vị bất ngờ. " Lâm Nguyệt cười nói.
Huyền thiên nhất cảnh. Không ngờ một người làm trong Thụy Minh Đường lại là huyền thiên nhất cảnh. Xem ra thế lực Thụy Minh Đường không tầm thường chút nào a. Đôi mắt Liên Y lóe lên một chút sâu xa rồi liền biến mất.
"Lâm Nguyệt tiểu thư, không biết vật phẩm mới là gì a?" một tên công tử ca ngồi hàng ghế đầu tiên trong đại sảnh nói.
"A, Diêu công tử, vật phẩm này còn trân quý hơn so với cửu diệp hỏa lan hoa a." Lâm Nguyệt cười khẽ.
"Trân quý hơn cửu diệp hỏa lan hoa? Làm sao có thể ? Là thứ gì a ?" một người khác nói.
"Vật phẩm ấy sẽ được đấu giá cuối cùng. Nhất định không làm quý vị thất vọng " Lâm Nguyệt thần bí hề hề nói.
Reeennnggg.
"Bây giờ chúng ta bắt đầu buổi đấu giá hôm nay. Quy củ vẫn như vậy. Ai trả giá cao hơn thì sẽ giành được vật phẩm, mỗi lần tăng giá ít nhất là một trăm kim tệ. Những vật phẩm đặc biệt sẽ được thông báo mức tăng giá " Lâm Nguyệt nghe thấy tiếng chuông thông báo giờ đấu giá liền nói.
"Vật phẩm thứ nhất : Thứ long đao. Vũ khí thượng phẩm. Mức giá khởi điểm là một ngàn kim tệ". Lâm Nguyệt lật tấm vải che vật phẩm đầu tiên.
"Một ngàn hai trăm kim tệ"
"Một ngàn năm trăm kim tệ "
.....
______
Liên Y không hứng thú theo dõi cuộc đấu giá. Dù sao thì vũ khí nàng đã có Hàn Nguyệt kiếm, đan dược thì nàng không có cần. Nàng tự luyện được a. Còn dược liệu thì chỉ có một gốc cửu diệp hỏa lan hoa. Thật chẳng có gì hay.
Liên Y nhàm chán, liền thả ra thần thức dò xét xung quanh. Vì là luyện đan sư nên thần thức của Liên Y không dừng ở Huyền thiên tứ cảnh mà đã vượt xa cảnh giới này, thậm chí sắp đạt đến Huyền thiên cửu cảnh rồi.
Không dò xét thì thôi vừa dò xét liền thấy mấy căn phòng chữ thiên không có ai, trừ phòng nàng. Mấy phòng chữ địa thực lực mạnh nhất là phòng chữ địa thứ ba, có một người là huyền thiên ngũ cảnh, các phòng khác chỉ đạt huyền thiên tam cảnh, nhị cảnh thôi.
________
"Sau đây là vật phẩm thứ mười. " giọng Lâm Nguyệt vang lên. Chiếc khăn che được mở ra. Một chiếc hộp đen kịt, làm bằng sắt đã hoen rỉ, cực kì xấu xí.
Liên Y qua màn che nhìn thấy chiếc hộp liền thấy kì quái, chiếc hộp dường như phát sáng, hiện lên những hoa văn kì dị xung quanh. Nhưng có vẻ như không ai nhận thấy điều này.
"Mức giá khởi điểm là 1000 kim tệ " Lâm Nguyệt nhẹ nhàng nói. Chiếc hộp này đấu giá nhiều lần vẫn không ai mua. Aiz. Lần này có lẽ cũng vậy a.
"1100 kim tệ. " giọng nói thanh lãnh của Liên Y vang lên. Vì để cải trang, Liên Y đã uống một loại dược làm mất đi giọng nói vốn có. Cho nên người nghe tuyệt đối sẽ cho là đây là giọng một thiếu niên chứ không phải giọng nói một cô nương.
Lâm Nguyệt sửng sốt, vậy mà có người trả giá? Lại là vị khách quý duy nhất ở phòng chữ Thiên ?
Mọi người cũng sửng sốt. Không nghĩ vị quý nhân ở phòng chữ Thiên sẽ mua chiếc hộp. Nhưng nghĩ lại thì là giọng một thiếu niên, chắc là do gia thế khổng lồ nên nổi tính tình hoàn khố đi mua một chiếc hộp bỏ đi a.
" 1100 kim tệ lần thứ nhất."
"1100 kim tệ lần thứ hai. "
"1100 kim tệ lần thứ ba. Chiếc hộp thuộc về vị khách phòng chữ thiên thứ hai ".
"Sau đây..."
"Lâm Nguyệt tiểu thư, . . ." một tên tiểu nhị hớt hải chạy vào cắt ngang lời Lâm Nguyệt. Hắn nói nhỏ gì đó làm Lâm Nguyệt giật mình nhìn hắn.
"Xin các vị chờ trong chốc lát. Lâm Nguyệt có việc phải đi, rất nhanh sẽ trở lại." Lâm Nguyệt cáo lỗi xong liền không chờ đợi mà phi thân ra ngoài.
Người khác không biết tên tiểu nhị nói gì nhưng Liên Y thì biết. Hắn nói "thiếu gia tới đây" . tên tiểu nhị bình thường này không ngờ lại là Huyền thiên nhị cảnh. Bình thường hắn che dấu thật tốt. Có lẽ là bí pháp. Nếu không phải là khi này hắn sợ người khác nghe được liền phong tỏa huyền khí thì Liên Y đã chẳng thể phát hiện.
Xem ra vị thiếu gia này mới chính là chủ nhân chân chính của Thụy Minh đường a. Liên Y lén đi theo Lâm Nguyệt.
Là hắn! Liên Y không thể nhìn thấy khuôn mặt người đến vì hắn đeo một chiếc mặt nạ bạc che nửa khuôn mặt nhưng nàng nhận ra khí tức của người đến. Một trong ba người vừa đến là Hàn Hạo Thần! Thật không ngờ hắn lại ở đây.
" thiếu gia, Hàn thiếu gia, Hoa thiếu gia " Lâm Nguyệt nhún người thi lễ với ba người.
"Vị bằng hữu nhưng là có chuyện muốn nói với chúng ta ?" bỏ qua một bên Lâm Nguyệt đang thi lễ, người được Lâm Nguyệt gọi thiếu gia một thân thanh y tuấn nhã, khiến người đối diện luôn thấy thoải mái nhưng lại chẳng thể kinh thường nhìn về chỗ nấp của Liên Y nói.
Lâm Nguyệt kinh hãi, nàng là Huyền thiên nhất cảnh vậy mà lại không phát hiện. Nếu là địch vậy đã có thể gây bất lợi đối với thiếu gia.
"Ta chẳng qua chỉ đi ngang qua mà thôi, tuyệt không có ý gì". Biết người kia mạnh hơn mình nên Liên Y cũng chẳng lén lút nữa.
Là nàng! Dù một thân nam trang, khuôn mặt cùng giọng nói đều khác nhưng đôi mắt tĩnh lặng, trong suốt như hồ thu kia không lẫn vào đâu được. Trong lòng Hàn Hạo Thần kêu gào vui sướиɠ. Không ngờ vừa tới nơi này mà nhanh như vậy đã có thể thấy nàng a. May mắn hắn đeo mặt nạ, nếu không nhìn biểu tình của hắn lúc này nhất định hai người kia sẽ há hốc mồm a. Từ khí nào mà khuôn mặt như băng lãnh ngàn năm lại biết cười a. Thật là trời đổ tuyết đỏ cũng không khác biệt lắm.
"Ngươi theo dõi ta? Ngươi là ai? " Không đợi ba người kia lên tiếng, Lâm Nguyệt đã phóng uy áp về phía Liên Y. Nàng ta thấy Liên Y liền không thoải mái. Người đó nhìn khoảng mười một, mười hai nhưng đôi mắt vô hỉ, vô bi như lão nhân trải qua hết thảy hồng trần, tĩnh lặng như hồ thu, phảng phất nhìn thấu mọi thứ làm nàng ta thật không thoải mái.
Liên Y thoải mái đứng đó làm Lâm Nguyệt kinh hãi. "Hắn " rốt cục là ai?
Hàn Hạo Thần cùng Hoa Thiên Diễm nhíu mày. Từ khi nào mà người của Viêm vô pháp vô thiên như vậy ? Chủ tử đang nói nô tài liền xen vào ?( đây là Hoa Thiên Diễm nghĩ). Dám phóng uy áp với Tiểu Y Nhi ? Nàng ta chán sống? ( đây là Hàn Hạo Thần ). Còn thanh y nam tử lại hứng thú nhìn Liên Y. Mười một mười hai tuổi đã đạt Huyền thiên cảnh? "Hắn" là ai?
" tham kiếm thiếu gia, Hàn thiếu gia, Hoa thiếu gia. Lão nô tới chậm" đang lúc giương cung bạt kiếm thì giọng của Trác Mục Dương truyền tới.
"Trác thúc hảo, không cần đa lễ" thanh y nam tử cười ấm áp.
"Trác thúc, hắn là ai?" Hoa Thiên Diễm hỏi.
"Hắn chắc chắn là tiểu mao tặc " không đợi Trác Mục Dương lên tiếng, Lâm Nguyệt liền cướp lời. ( tg: ta ghét nữ phụ này lắm, aiz. Nàng ta bị bại não a)
" từ bao giờ mà người của Viêm vô pháp vô thiên như vậy? Chủ tử đang nói, nô tài liền chen vào ?" Hoa Thiên Diễm lạnh lùng nói. Bình thường nhìn hắn một thân hồng y, cà lơ phấp phơ, ngả ngớn, yêu mị nhưng nguy hiển như hoa anh túc. Nhưng khi hắn tức giận thì chính là sát thần. Hắn ghét nhất là kiểu nữ nhân như Lâm Nguyệt. Phấn son phát khϊếp, lại ảo tưởng không biết thân phận.
"Lâm Nguyệt đáng chết, thiếu gia tha mạng . . ." nàng ta bừng tỉnh, sao lại ngắt lời Hoa thiếu gia ? Nàng ta không muốn rơi vào tay sát thần này.
"Đây là Lăng công tử mà lão nô đã nói" Trác Mục Dương cẩn thận nói.
" tại hạ Lăng Y Ngạo, xin chào các vị" Liên Y ôm quyền cười cười.
" ngươi chính là người muốn bán Tử tâm hồn chướng đan?" lam y nam tử hỏi. Trác Mục Dương nói với họ là có người bán Tử tam hồn chướng đan nên họ liền nhanh chóng tới đây. Không ngờ người bán là một thiếu niên.
"Đúng là ta muốn bán" Liên Y xác nhận.
"Ta nghĩ chúng ta nên tìm nơi nói chứ không phải là cứ đứng ở đây" thấy Hoa Thiên Diễm cùng lam y nam tử muốn nói gì đó, Hàn Hạo Thần từ nãy giờ không lên tiếng liền ngăn lại.
"Là lão nô lỗ mãng, các vị thiếu gia, phòng chữ thiên thứ nhất vẫn dành cho các vị ". Trác Mục Dương vỗ trán, làm động tác mời. Mấy người liền đi về phía phòng đấu giá.
"Ngươi quay lại phòng đấu giá đi." thấ mấy tôn thần đi rồi, ông quay về phía Lâm Nguyệt còn đang quỳ nơi đó nói.
"Vâng, Trác thúc. " Lâm Nguyệt đứng dậy. Trong mắt lóe lên hận ý. Tất cả là tại Lăng Y Ngạo nàng mới luống cuống trước mặt thiếu gia. Nàng sẽ không để hắn yên.