Quyển 1 - Chương 13
Trên đời không có thuốc hối hận!
Vương Bá Lam chạy nhanh ra đại môn, hi vọng những thi thể kia không phải người mà hắn phái đi. Nhưng mà, khi nhìn thấy năm thi thể hắc y nhân, hắn liền kinh hãi. Năm cỗ thi thể lạnh băng, khuôn mặt đen sì vì độc dược nhưng mà khuôn mặt kia không thể nhầm được chính là năm tên thuộc hạ của hắn. Năm tên Ngự thiên cảnh. Mấy bao lâu mới bồi dưỡng được. Vương Bá Lam vô cùng tức giận, đem uy áp Huyền Thiên nhị cảnh tỏa ra tạo thành từng trận gió lốc.
" đem đi hỏa táng đi " Vương Bá Lam âm trầm ra lệnh.
"Dạ, gia chủ. " tên thị vệ cung kính đáp.
Hừ, khá lắm, vô thanh vô tức gϊếŧ hết mấy cao thủ Ngự thiên cảnh. Xem ra hắn là đánh giá thấp nàng ta a. Trong mắt lóe lên sát khí, không thể để nàng ta sống. Còn trẻ như vậy đã có thực lực này, nếu để nàng phát triển sẽ thành uy hϊếp với Vương gia.
"Cho mời đại trưởng lão đến thư phòng" phân phó một câu, Vương Bá Lam phất áo rời đi. Hắn phải lên kế hoạch diệt trừ nha đầu kia.
______
Trong không gian, một tiếng bùm lại vang lên. A, đã là tiếng nổ thứ hai mươi a. Liên Y lắc đầu. Lại lấy một phần dược liệu khác chuẩn bị luyện chế. Mấy ngày nay nàng cố gắng luyện chế Tử tâm hồn chướng đan. Chỉ cần có Tử tâm hồn chướng đan sẽ giúp Phong Ngân khôi phục thân thể nhanh hơn a.
" ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi hồi phục huyền khí, hồi phục tinh thần, cứ liều mạng như vậy giải quyết được cái gì " giọng Phong Ngân truyền đến, nghe như trách cứ nhưng mà có thể nghe ra nhè nhẹ đau lòng.
Khi biết Tử tâm hồn chướng đan có thể giúp hắn tăng tốc độ khôi phục tu vi, bổ trợ cho quá trình phục hồi thân thể của hắn thì nàng liền điên cuồng luyện chế, dù mỗi lần đều là đến phút cuối cùng đều bị hủy mất đi toàn bộ dược liệu trân quý mất đi một đống tử lan hoa. May là nàng có dược điền trồng cả mảnh tử lan hoa, chứ theo giá thị trường của tử lan hoa thì một gốc giá ngàn vàng cũng khó mua. Mà một lò luyện chế cần mười gốc a. Hai mơi lò chính là hai trăm gốc. Nếu người thường đã đau lòng đến chết. May mắn Liên Y có cả dược điền rộng lớn tràn ngập tử lan hoa.
"Không được. Ta cảm giác thấy thiếu thiếu cái gì đó. Ta cố nắm bắt mà không được" Liên Y lắc đầu, chau mày nói.
"Dục tốc bất đạt. Ngươi không cần gấp gáp luyện chế đan dược như vậy đâu" Phong Ngân nhẹ nhàng khuyên nhủ. Hắn coi như biết nàng rất cố chấp, làm không được thì liền không dừng lại. Nhưng thấy nàng như vậy hắn nhè nhẹ đau lòng nhưng mà muốn nói lời dịu dàng lại không biết phải làm sao.
"Dục tốc bất đạt ? Dục tốc bất đạt ư ? " Liên Y lầm bầm lời Phong Ngân.
"A, ta hiểu rồi, Phong Ngân cảm ơn ngươi. " mắt Liên Y bỗng sáng lên, chạy tới ôm Phong Ngân một cái nhưng mà chỉ xuyên qua hắn. Liên Y liền sững sờ.
" Phong Ngân, thật nhanh ta sẽ giúp ngươi khôi phục thân thể, nhất định tin ta" Liên Y nhìn Phong Ngân kiên định nói.
"Uh, ta tin ngươi" thấy ánh mắt của nàng, Phong Ngân gật đầu.
" được, ta đi luyện đan" dứt lời Liên Y lại xoay bước vào đan thất.
"Ngươi không nghỉ ngơi ? " Phong Ngân hỏi với theo.
" không cần " nói xong cánh cửa đan thất liền đóng lại.
Phong Ngân bất đắc đĩ cười. Hắn chẳng thể giúp gì cho nàng, thôi tiếp tục tu luyện vậy. Phong Ngân ngồi giữa dược điền của Liên Y nhắm mắt mà tu luyện. Hắn phát hiện tu luyện tại dược điền làm khả năng hấp thu huyền khí cùng độ tinh thuần của huyền khí đều tăng lên. Hắn từng nói với Liên Y, cho nên ngoài luyện đan thì nàng cùng hắn tu luyện tại dược điền này.
Nửa ngày trôi qua, trong không khí truyền đến một trận đan hương nồng đậm, làm cho Phong Ngân cũng mở mắt. Là mùi thơm của Tử tâm hồn chướng đan, hơn nữa theo mùi thơm này phẩm chất phải là cực phẩm.
"Phong Ngân, Phong Ngân, ta thành công, ta thành công. . ." Liên Y tay cầm bình ngọc, vui vẻ chạy tới gần Phong Ngân, miệng không ngừng gọi. Nhìn nàng như vậy hắn thấy thật ấm áp.
"Phong Ngân, ta luyện được rồi, hơn nữa là cực phẩm a. " Liên Y giơ bình ngọc trước mặt Phong Ngân.
" ta biết " Phong Ngân gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên độ cong rất nhẹ.
" vậy ngươi mau dùng a. " Liên Y thúc dục. Nàng mong Phong Ngân có thể mau chóng khôi phục tu vi, hồi phục thân thể.
"Được." Thấy ánh mắt mong đợi của nàng, Phong Ngân liền không chút do dự mà gật đầu. Nhẹ nhàng cầm bình ngọc, đổ ra ba viên đan dược màu tím bạc, không chút do dự liền nuốt.
" ta cần bế quan " Phong Ngân nhẹ nhàng nói với Liên Y.
"Uh, nhưng tại sao ngươi không dùng hết đan dược ? Ta nhớ là phải dùng năm viên a ". Liên Y tò mò hỏi. Nàng luyện được vùa đủ năm viên a.
"Đấy là đối với đan dược có phẩm chất thượng đẳng, còn đây là cực phẩm đan nên không cần năm viên" Phong Ngân nhẹ nhàng nói, mang theo chút gì đó ôn nhu mà chính hắn cũng không biết.
_________
Ngày hôm đó sau khi ra khỏi không gian, Liên Y liền nhận được thϊếp mời của Thụy Minh Đường. Sắp có cuộc đấu giá diễn ra. Trong đó có nhiều dược liệu quý hiếm, đặc biệt còn có một gốc Cửu diệp hỏa lan hoa. Liên Y liền động tâm. Với dược liệu hay y thuật, Liên Y chân chính là một kẻ cuồng si.
_________
Vương gia.
"Lão gia, ngài nhất định phải mua được Cửu diệp hỏa lan hoa. Chỉ cần có nó, Nhược Nhi liền khỏe lại, vời thiên phú của Nhược Nhi nhất định sẽ tăng cấp" một phụ nhân xinh đẹp đang lôi kéo tay áo của Vương Bá Lam. Phải, phụ nhân ấy là đại phu nhân Vương gia, nương của Vương Nhược Nhược.
"Ta biết phải làm gì" trong mắt Vương Bá Lam lóe lên ánh sáng lạnh. Cửu diệp hỏa lan hoa đương nhiên muốn lấy đến tay nhưng dùng cho ai thì phải do hắn quyết định. Còn Nhược Nhi sao, hắn mới không sủng ái một phế vật. (Tg: ta phi, phụ thân mà như thế ?)
"Lão gia chúng ta nhất định phải gϊếŧ Lăng Liên Y " đại phu nhân không thấy ánh mắt vừa đổi của chồng nên vẫn thao thao nói.
" hừ, tất nhiên phải gϊếŧ ả, nếu không uy nghiêm của gia tộc sẽ bị người ta nhạo báng. " về điều này hắn đồng ý.
" vậy lần này phái người phải là huyền thiên cấp bậc sao?" Đại phu nhân hỏi. Lần trước phái năm tên ngự thiên cảnh vậy mà toàn quân bị diệt. Họ đoán nàng ít nhất phải có cao thủ huyền thiên cấp bậc bên cạnh. Nghĩ như vậy vì không ai cho rằng một đứa trẻ mười một tuổi lại là ngự thiên cường giả, chứ đừng nói đến huyền thiên.
"Đúng vậy, phái hai cao thủ huyền thiên đi. Hừ lần này chính là tru diệt cả cái tiểu viện đó. Ta xem nàng là chạy đi đâu. " Vương Bá Lam quyết định. Vương gia có bốn huyền thiên cao thủ. Trong đó hắn cao nhất. Đã đạt huyền thiên nhị cảnh đỉnh, còn ba người khác là huyền thiên nhất cảnh cùng một tên là huyền thiên nhị cảnh sơ kì.
"Như thế có quá nhiều hay không?" Đại phu nhân hỏi. Một tên huyền thiên cảnh tại Thanh Vân thành chính là đã có thể đi ngang rồi. Vậy mà phái hai người đi đối phó một tiểu nha đầu. Có phải làm quá hay không?
" hừ, ta muốn nha đầu đó chính là hôi phi yên diệt ! " Vương Bá Lam hừ lạnh. Dám khıêυ khí©h uy quyền của hắn tại Thanh Vân thành, tất cả đều phải chết.
________
Đêm hôm sau.
Liên Y đang tu luyện liền mở bừng mắt, phi thân ra ngoài.
"Không biết hai vị tại sao lại tới nhà của ta ?" Nhìn hai kẻ đang lăng không mà đứng Liên Y nhàn nhạt hỏi. Cùng lúc ấy, mấy người Lưu thúc cũng lăng không đứng bên cạnh Liên Y.
"Chậc, chậc. Không thể tưởng tượng được, chỉ là một tiểu viện nho nhỏ mà ẩn dấu bốn tên Ngự thiên cảnh " một trong hai người lên tiếng.
"Lăng Liên Y, dù là bốn tên ngự thiên, thì hôm nay cũng là tử kì của các ngươi". Tên còn lại lành lạnh nói.
"Vậy sao? Các ngươi là người Vương gia đi. Vương Bá Lam nhưng là dốc hết vốn liếng rồi" Liên Y nhàn nhạt nói làm hai người kia mao cốt tủng nhiên.
"Hừ, ngươi thông minh như vậy lẽ ra phải biết là không nên chống lại Vương gia. Chịu chết đi. Hỏa tiễn" dứt lời hai người đánh về phía Liên Y.
Từ lúc thấy nàng họ liền run sợ, không có lí do gì liền run sợ. Cho nên họ muốn đánh nhanh, thoát khỏi không khí quỷ dị này.
"Lưu thúc, mấy người đi nghỉ đi, hai con chuột này giao cho ta là tốt rồi " Liên Y nói, ánh mắt nhìn về thế công của hai người kia.
"Được, tiểu thư phải cẩn thận" Lưu thúc lôi kéo hai người Lâm thẩm đang muốn nói gì xuống dưới. Ông tin tưởng tiểu thư dư sức giải quyết hai người này.
Mắt thấy bốn người còn một, lại nghe lời nói của Liên Y , hai người kia sắc mặt den sì tức giận. Huyền thiên cao thủ là con chuột. Hư, không gϊếŧ nàng, không thể giải được hận.
Liên Y thấy hỏa tiễn tới gần, trên môi liền nhếch lên một nụ cười mỉa mai, tay trái vung lên, một hỏa cầu to lớn liền cắn nuốt hai hỏa tiễn, lại lao nhanh về phía hai kẻ đang há hốc mồm kinh ngạc.
Liên Y ra tay thì họ liền nhận ra huyền khí ba động. Trời ạ. Huyền thiên cảnh! Hơn nữa lại mạnh hơn họ. Ít nhất là huyền thiên nhị cảnh. Mười một tuổi huyền thiên nhị cảnh! Đây là yêu nghiệt gì ?
Chưa kịp cảm thán, hỏa cầu khổng lồ lao nhanh về phía bọn họ, làm hai người chậy vật né tránh.
"Hừ, Diễm hải phần thiên" Liên Y hừ lạnh. Xung quanh hai người hỏa diễm đầy trời, chẳng thể né tránh, bị biển lửa bao vây. Hai người muốn bay cao hơn để tránh nhưng thực lực có hạn, bay tới đâu, hỏa diễm đuổi tới đó.
Cả Thanh Vân thành bị động tĩnh lớn làm cho sợ hãi. Không ai dám ra khỏi nhà, nhưng không ai muốn bỏ lỡ, nên đều hé mắt dõi theo trận đánh
______
Mộ Dung gia.
"Lãnh nhi, nàng ta chính là người từng theo đuổi con - Lăng Liên Y ?" Mộ Dung Thế Hoa nhìn tiểu nhi tử hỏi.
"Phụ thân, là nàng, nhưng nàng không phải đuổi theo con, mà là theo ngọc bội của nàng " Mộ Dung Lãnh đáp. Không hiểu vì sao khi nói những lời này hắn thấy nhè nhẹ mất mát.
"Ân ". Ánh mắt Mộ Dung Thế Hoa lóe lên thâm thúy, đáng tiếc Mộ Dung Lãnh không có nhìn đến
______
"Các ngươi chạy không thoát. Nên kết thúc trò chơi a. " Liên Y nhàn nhạt nói. Một trận phong nhận mang theo sát khí ngùn ngụt xuyên qua biển lửa, cắt hai người kia thành thịt vụn. Lại bị diễm hải thiêu trụi thi cốt vô tồn.
"Tiểu thư, người không sao chứ ?" Thấy Liên Y xuống, mấy người Lưu thúc hỏi.
"Ta không sao. Lưu thúc, thúc đi cùng ta. Hừ, Vương gia nên biến mất a" Liên Y cười lạnh. Nụ cười thị huyết đầy sát khí.
Vương gia.
Vương Bá Lam chưa hết kinh hoàng khi hai cao thủ huyền thiên thế nhưng thất thủ, hắn quá coi thường nàng.
"Vương Bá Lam, đi ra cho ta ". Giọng nói của Liên Y vang vọng mọi ngõ ngách trong Vương gia.
"Không biết, Lăng cô nương nhưng vì sao tới đây ?" Vương Bá Lam xuất hiện trên bầu trời, nhìn về phía Liên Y. Mười một tuổi thế nhưng là Huyền Thiên cảnh. Quá kinh hãi rồi. Không thể để nàng sống. Nàng nhất định uy hϊếp đến Vương gia.
"Tại sao ta ở đây thì ta nghĩ Vương gia chủ phải rõ hơn ta chứ " Liên Y tựa tiếu phi tiếu nói.
"Lăng Liên Y ngươi đừng quá phận" trong lòng Vương Bá Lam dâng lên một cỗ dự cảm bất hảo.
"Ha ha ha, quá phận ? Năm lần bảy lượt muốn gϊếŧ ta thì cũng thôi đi. Thế nhưng lại còn muốn gϊếŧ thúc thúc của ta, phá hủy nhà ta. Ngươi lại nói ta quá phận ?" Liên Y cười dài.
"Ngươi..." Vương Bá Lam nghẹn họng. Hắn bắt đầu hối hận rồi. Không nên, hắn không nên trêu chọc nàng.
"Ngươi thích gϊếŧ thân nhân người khác như vậy, thích phá hủy nhà người khác như vậy. Vậy thì ta cho ngươi nếm thử tư vị mất đi thân nhân, mất đi nhà cửa a. " Liên Y cười, thật dịu dàng, thật xinh đẹp, giống như điều nàng nói chỉ là hôm nay ngươi ăn cơm chưa thế nhưng làm Vương Bá Lam thấy lạnh lẽo, y như ác ma.
"Hừ, nghé con không sợ cọp. Ngươi đừng quá cuồng vọng." Vương Bá Lam tức giận nói.
"Lưu thúc, giúp ta trông chừng, ta không muốn con chuột nào chạy thoát" Liên Y quay đầu nói.
"Tiểu thư yên tâm đi" Lưu thúc gật đầu. Tiểu thư cần mài dũa thêm. Con đường mà tiểu thư phải đi rất gian khổ. Không phải thành ác ma nhưng cũng không thể mềm lòng yếu đuối. Đối kẻ thù chính là phải tàn nhẫn.
"Lăng Liên Y, đi chết đi. " một thanh đao tạo từ huyền khí bổ về phía Liên Y.
"Huyền khí hóa hình sao? Hừ" Liên Y kết ấn, một hỏa lang khổng lồ lao xuống trạch viện Vương gia, điên cuồng thiêu đốt, tàn sát. Nàng hoàn toàn không đem thanh đao kia để vào mắt. Khi thanh đao tới gần, Liên Y liền chém ra một kiếm tách đôi thanh đao.
" không thể nào, không thể nào. . ." Vương Bá Lam hoảng sợ, một thanh đao tạo từ huyền khí làn sao có thể bị chẻ đôi như vậy. Không thể nào !!!
"Không gì là không thể, Vương gia chủ." Liên Y câu môi cười lạnh.
Aaaaaa
Bên dưới Vương gia trạch viện thế nhưng đang bị hỏa thiêu, không kẻ nào thoát được hỏa lang. Muốn chạy trốn liền đυ.ng phải vách tường vô hình của Lưu thúc.
"Huyền thiên thất . . . thất cảnh" Vương Bá Lam lắp bắp kinh hãi. Rốt cục hắn đã đắc tộc người nào. Nhìn trạch viện đang bị hủy diệt, hắn thật sâu hối hận, đáng tiếc trên đời không có hối hận dược