Phượng Thiên Đế Thần

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Nàng là sinh viên ưu tú năm thứ năm đại học y danh tiếng nhất cả nước. Nàng là phế vật cả Thanh Vân thành đều biết. Nàng trong một lần tham gia cứu hộ sau một trận động đất, bị dư chấn của nó trôn vùi …
Xem Thêm

Quyển 1 - Chương 10
Bán đan dược

Liên Y tắm giặt thật sạch, trước khi đi nàng đã mang vào trong không gian một bồn tắm thật lớn, nước thì trong không gian có hồ mà. Thay một thân bạch y mới sạch sẽ, đống đồ rách nát kia bị nàng đốt trụi. Liên Y thấy may mắn vì quần áo ở đây không có thứ nào là sợi tổng hợp nếu không thì không gian của nàng bị ô nhiễm mất.

" Ngươi nên trở về thôi " thấy nàng đi tới gần, Phong Ngân đang uống trà liền nhàn nhạt nói.

Liên Y gật đầu. Nàng đi đã được gần ba tháng rồi đúng là nên trở về hơn nữa đống dược liệu mà nàng mua đã hết rồi cần mua để luyện đan dược mới. Liên Y hiện tại đã luyện ra đan dược tam cấp phẩm chất thượng đẳng rồi. Nàng muốn đột phá. Còn đan dược trong không gian nàng không biết phẩm cấp là gì nhưng đã luyện được Thanh Tâm đan, Tụ Linh đan, Phục Thương đan cùng Hồi Khí đan rồi.

Ra khỏi không gian, Liên Y cũng không dùng phong nguyên tố mà nàng chỉ đi bộ bình thường để trở về. Như ý Phong Ngân thì đây là cách rèn luyện để không phải lúc nào cũng dựa vào huyền khí. Hơn nữa lúc đi nàng mất mười ngày đi bộ vậy hắn muốn xem bây giờ nàng mất bao lâu.

Liên Y như lời Phong Ngân, cũng ngày nghỉ hai canh giờ, thời gian khác là đi bộ về thành, nàng chỉ mất ba ngày đã có mặt ở cổng Thanh Vân thành. Hơn nữa không hề chật vật, nhìn qua thì giống như đi tản bộ.

"Không tệ. Nhưng vẫn còn quá yếu" Phong Ngân nhàn nhạt nói. Liên Y mới mặc kệ hắn. Hắn nói như thế xem như đã thừa nhận nàng tiến bộ a.

Liên Y chậm rãi vào thành, nàng muốn đi tới Luyện dược phường trước.

Chậm rãi đi trên đường, Liên Y thong thả nhìn ngắm phố xá. Nàng tới đây non nửa năm rồi, lúc nào cũng tu luyện, luyện dược, cố gắng. Liên Y thấy một gia đình đang đi trên đường, ba người nắm tay vui vẻ, dù quần áo trên người họ là vải thô bình thường, Liên Y thật hâm mộ. Thấy trên đường bày bán thêm nhiều đèn l*иg Liên Y cũng lấy làm kì quái.

"Cha ơi, nhà chúng ta năm nay cũng mua thêm một cái hoa đăng nha. Hôm nay đã là trung thu rồi. Có được không?" Cậu bé hâm mộ nhìn những chiếc đèn l*иg đỏ xinh đẹp, nói với cha. Người cha rối rắm nhìn con trai.

"Ông chủ, một chiếc hoa đăng này bao nhiêu vậy? " người cha hỏi người bán hàng.

"Chiếc nhỏ năm mươi đồng tệ. Chiếc lớn một ngân tệ" ông chủ trả lời.

Người cha dốc hết túi tiền ra, đếm được bốn mươi đồng tệ. Còn chưa đủ a.

"Ông chủ có thể giảm giá một chút không?" Người cha dò hỏi.

"Không có tiền thì đi đi cho người ta bán hàng, đi đi" ông chủ không kiên nhẫn xua đuổi.

Đứa bé như thấy cha khó xử, liền lôi kéo tay cha: " cha, chúng ta đi thôi, con không cần hoa đăng".

" ông chủ, cho ta hai chiếc hoa đăng lớn" Liên Y nói với người bán hàng. Ông ta cười vui vẻ lấy cho nàng.

"Vị tiểu thư này, hoa đăng của ngài đây. Hết hai ngân tệ"

Liên Y không nói hai lời đưa hai ngân tệ. Nhận hoa đăng từ tay ông chủ, Liên Y đuổi theo cậu bé.

"Cho em này". Cậu bé ngạc nhiên lắm vì có một tỉ tỉ thật xinh đẹp đưa cho cậu hoa đăng. Mà hoa đăng lại rất đắt nha. Người cha thấy thế hốt hoảng: " vị tiểu thư này, chúng ta không thể nhận, chúng ta . . ."

"Ngươi cứ nhận đi, không đáng giá mà, hơn nữa ngươi cầm chỗ tiền này mua cho cậu bé thêm quần áo mới" nói xong không đợi hai người phản ứng. Liên Y đã nhét đèn l*иg cùng một túi tiền vào tay người cha, rồi quay lưng đi. "Không cần cảm ơn ta. Ta chỉ thấy ngươi thật giống cha ta nên muốn giúp thôi" dứt lời thì người cũng khong thấy bóng. Đến khi người phụ nữ quay lại thấy hai cha con đang cầm đèn l*иg cùng túi tiền đứng thất thần thì sửng sốt. Nghe phu quân cùng con trai kể lại, nàng thấy thật bất ngờ, nhưng rất nhanh nàng liền vui vẻ, nàng có thể mua cho con vài bộ quần áo mới. Đến khi mở túi tiền, ba người càng kinh hỉ, trong túi toàn ngân tệ cùng năm kim tệ. Số tiền này đủ cho họ sống hai năm. Cả nhà ba người quỳ lạy phương hướng mà Liên Y rời đi. Chuyện này thì Liên Y không biết. Đây chỉ là nốt nhạc đệm, rất nhanh bị nàng quên đi.

Liên Y đứng trước dược quán lần trước. Dược quán này tên Thụy Minh đường. Là dược quán lớn nhất Thanh Vân thành.

Bước vào dược quán, một tiểu nhị chạy tới : " xin hỏi tiểu thư mua dược liệu hay đan dược. "

Phế vật Lăng Liên Y cả Thanh Vân thành đều biết, nhưng mấy tháng nay Liên Y không xuất hiện, hơn nữa bây giờ nàng thay đổi quá nhiều, trở nên xinh đẹp hơn, khí chất biến đổi. Hơn nữa cho dù nàng thu liễm khí thế nhưng mà đôi mắt tĩnh lặng sâu thẳm vẫn làm người ta không thể xem thường. Chẳng ai nghĩ nàng là Lăng Liên Y.

"Ta muốn gặp lão bản" Liên Y chậm rãi nói.

"Cái này, ngài có thể nói ngài gặp lão bản của chúng ta làm gì không?" Tiểu nhị sờ đầu. Vị tiểu thư này thật xinh đẹp nhưng hắn chưa gặp bao giờ không biết là tiểu thư nhà ai. Nếu không có chuyện quan trọng mà đi tìm lão bản hắn sẽ bị đá mông a.

"Ngươi nói với hắn, là có mối làm ăn lớn, không gặp sẽ hối hận" Liên Y nói.

Tên tiểu nhị thấy nàng nói vậy hơn nữa lại nghiêm túc. Hắn phân vân. Nếu nàng lừa hắn thì hắn bị đá một cái thôi, nhưng nếu nàng nói thật, hắn làm lỡ chuyện của ông chủ thì hắn mất việc a. Nghĩ thế hắn liền chạy đi tìm ông chủ.

Liên Y chờ đợi chưa đầy một khắc thì thấy tên tiểu nhị đi ra mời nàng lên lầu. Đi theo tiểu nhị, Liên Y tới một căn phòng rộng rãi có rất nhiều tủ, kệ mà trên đó là những bình ngọc, hộp gấm tinh xảo.

"Tiểu thư có lẽ từ nơi khác đến nên không biết, đây là phòng bán đan dược của chúng tôi" . Tiểu nhị thấy Liên Y nghi hoặc bèn giải thích. Liên Y gật đầu, trước đây nàng đúng là không từng tới nơi này.

"Ông chủ, đây là vị tiểu thư muốn gặp ngài" tiểu nhị nói với một vị đại thúc đang xem sổ sách.

"Tiểu thư là người nói muốn làm ăn với ta?" Vị đại thúc ngẩng đầu đánh giá Liên Y.

"Đúng". Liên Y gật đầu nói.

"Mời ngồi, vậy không biết tiểu thư muốn làm ăn gì?" Trong mắt đại thúc lóe lên hứng thú. Nàng thoạt nhìn 11 , 12 tuổi nhưng đôi mắt tĩnh lặng, khí phách bất phàm, bước chân kiên định. Hắn mong chờ điều nàng sắp nói.

"Ta bán đan dược" . Liên Y nói

"Không biết tiểu thư muốn bán đan dược gì, bao nhiêu viên" . Vị đại thúc lại hỏi. Hắn hơi thất vọng. Cứ nghĩ nàng mua dược liệu hay đan dược số lượng lớn. Hóa ra là bán đan dược. Chắc là có vài viên đan dược không cần dùng nên đem bán đây mà. Con cháu thế gia đều như vậy.

Liên Y cũng không biết mình có bao nhiêu đan dược, vì vậy nàng vung tay một cái, trên bàn liên xuất hiện hơn ba mươi bình ngọc. Làm cho cả vị đại thúc lẫn tiểu nhị kia trợn mắt, há mồm.

"Ngài. . .ngài muốn bán hết đan dược này?" Vị đại thúc lắp bắp. Chưa khi nào ông thấy ai bán nhiều bình đan dược một lúc như vậy. Liên Y gật đầu.

Vị đại thúc lần lượt mở các bình đan dược. Ông càng kinh ngạc, ông nghĩ mỗi bình chỉ có một hai viên đan dược thôi nhưng không ngờ ở đây mỗi bình là mười viên đan dược.

Mất gần nửa canh giờ để lão bản kiểm tra hết đan dược.

"Tổng cộng có 33 bình đan dược, một bình mười viên, đan dược nhất phẩm 25bình, nhị phẩm 6 bình, tam phẩm 2 bình. Tất cả đều là thượng đẳng nên ta trả 10kim tệ một viên nhất phẩm, 25 kim tệ một viên nhị phẩm và bốn mươi kim tệ một viên tam phẩm. Tiểu thư thấy thế nào?"

"Được" Liên Y gật đầu.

" vậy tổng cộng ngài có 4800 kim tệ, ngài đợi một chút ta sai người lấy kim tệ " lão bản vui vẻ nói. Liên Y gật đầu. Nàng không ngờ lại bán được nhiều tiền như vậy. Cả đống dược liệu mua mấy chục kim tệ vậy mà bán đan dược được gần năm ngàn kim tệ. Dược sư đúng là nghề hốt bạc. Thật ra Liên Y không biết, người khác một lần chỉ luyện được mười viên nhất phẩm đã kì tài nhưng nàng một lần luyện được hai mươi viên. Những đan dược khác cũng gấp đôi người khác ( người so với người thật tức chết người).

"Đúng rồi ta muốn lấy dược liệu trên danh sách này. " Liên Y chợt nói với lão bản.

Ông ta xem một chút rồi sai người đi lấy

"Vị tiểu thư thật quen mắt, không biết phương danh là ?" Lão bản chợt nhớ ra còn chưa biết tên Liên Y liền xấu hổ mà hỏi.

"Ta là Lăng Liên Y". Liên Y không sao cả nói.

"Lăng Liên Y? Sao có thể? Lăng Liên Y không phải là. . ." Lão bản chợt dừng lại. Sao có thể a.

"Là phế vật". Liên Y nhẹ nhàng nói, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như nước giống như người đang nói đến không phải nàng.

Sao có thể? Lão bản kinh ngạc rồi. Người ngồi trước mắt ông một thân bạch y, trầm tĩnh như nước, khí chất bất phàm, ánh mắt như nhìn thấu vạn vật, nào có chút nào giống phế vật chứ.

"Lăng tiểu thư quá lời rồi. Ta là Trác Mục Dương, ta có thể hỏi đan dược của ngài từ đâu mà có không? " Trác Mục Dương hỏi điều ông nghi vấn. Ông chỉ biết Liên Y là từ nơi khác đến. Tiểu viện nhỏ bé. Sao có nhiều đan như vậy.

"Xin lỗi ta không thể nói " Liên Y trả lời.

" vậy sau này đan dược ngài vẫn bán cho chúng ta được không?" Trác Mục Dương dò hỏi, nàng không nói đan dược từ đâu nhưng chắc chắn sau lưng nàng có một dược sư như vậy hắn sẽ có thêm một nguồn đan dược hơn nữa lại đều là thượng đẳng, dù là nhất phẩm đan thì vẫn có vân văn tinh xảo.

"Được. Mà có thể giúp ta mua một ít bình ngọc để đựng đan dược không?" Liên Y đồng ý.

"Tốt, ta sẽ sai người chuẩn bị". Trác Mục Dương vui vẻ nói.

"Ta mong Trác tiền bối có thể không nói ra bên ngoài là ta tới đây bán đan dược, có được không?" Liên Y nói với Trác Mục Dương. Nàng không muốn tìm phiền toái.

Trác Mục Dương gật đầu.

Rất nhanh, tiểu nhị mang ra từng bọc dược liệu lớn, khác nhau cùng hơn trăm bình ngọc. Dược liệu hết 80 kim tệ, còn bình ngọc thì nàng được tặng. Liên Y nhận lấy ném hết vào không gian. Trác Mục Dương cùng tiểu nhị thấy vậy thì nghĩ nàng có nhẫn trữ vật thôi. Vì có nhiều con cháu thế gia cũng có nhẫn trữ vật. Nhưng như vậy xem ra thân thế của nàng không tầm thường.

Liên Y còn nhận được một thẻ khách quý của Thụy Minh hội quán. Đây là phòng đấu giá đan dược cùng nhiều thứ bảo vật của Thụy Minh đường. Liên Y vui vẻ nhận lấy. Thẻ này rất hiếm nha, cả Thanh Vân thành chỉ có gia chủ ba gia tộc Mộ Dung gia, Phương gia cùng Vương gia là có thôi. Một tấm là của Lưu thúc - các chủ (trên danh nghĩa) của Vạn khí các. Nàng là người thứ năm tại Thanh Vân thành có được tấm thẻ này a.

Liên Y rời Thụy Minh đường trở về nhà. Ha ha, giờ nàng đã là tiểu phú bà a. Nghĩ vậy Liên Y chạy đi mua hai chiếc đèn l*иg thật xinh đẹp, mua thêm bánh trung thu, bánh ngọt đủ loại một bọc lớn. Liên Y vui vẻ đi như bay về nhà. Nàng nhớ mấy người Lâm thẩm rồi.

Liên Y đập cửa mấy lần thì mới thấy cửa mở, là một thiếu niên khoảng mười hai, mười ba, ngũ quan thanh tú, có vài phần giống Lưu thúc. Hắn là Lưu Thương.

"Tiểu. . .tiểu thư?" Lưu Thương kinh ngạc nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt. Hắn sợ mình nhìn nhầm.

"Lưu Thương, ngươi khỏe không, mọi người có nhà không, ta mua hoa đăng cùng bánh ngọt nha" Liên Y vui vẻ nhìn người trước mặt. Trước đây hắn rất hay bảo vệ nàng, dù hắn ít nói nhưng luôn như huynh trưởng mà quan tâm nàng nha (tg: *nói thầm* đồ thiếu iot, người ta thích mi, mi lại nghĩ người ta là huynh trưởng)

"Cha nương ta cùng Lâm thẩm đang bên trong, biết ngài trở về họ nhất định vui vẻ. " Lưu Thương ngượng ngùng cười. Hắn không dám nhìn nàng.

Liên Y không phát hiện ra khác lạ của hắn. Nàng vui vẻ mang đồ vào nhà.

"Lưu thúc, Lưu thẩm, Lâm thẩm, ta về rồi a."

Mấy người Lưu thúc đang ở dưới mái hiên chờ nàng. Họ đều giật mình khi thấy Liên Y, nàng xinh đẹp giống thiếu phu nhân, lại có khí chất của thiếu gia. Họ vui mừng khi thấy nàng trở về mạnh khỏe.

"Tiểu thư, ta cùng Lưu thẩm sẽ làm tiệc tẩy trần cho ngài" Lâm thẩm cười nói.

"Uh, Lâm thẩm, ta mua rất nhiều bánh ngọt nha còn có cả hoa đăng . . ." Liên Y nói, tay giơ lên mấy bọc đồ.

___

Tối hôm đó là bữa tối vui vẻ nhất, ấm áp nhất từ trước đến nay của Liên Y. Chưa bao giờ nàng có bữa tiệc trung thu nào vui vẻ như vậy.

Mọi người cùng uống rượu, ăn bánh ngọt, ngắm trăng nghe Lưu thúc kể chuyện thú vị, lại nghe Liên Y cao hứng mà xướng ca.

Thêm Bình Luận