Nay tịch gì tịch tùy tâm sở dục vô sự một thân khinh vân đạm phong cũng khinh
Hoa phi hoa vũ hoa đầy trời sắc không mê người nhân tự mê
Ông trời muốn làm không chừng vận mệnh ta chính mình bãi bình thiện người am hiểu ý không gì kiêng kỵ
Yêu lâu hội ma túy không thương cũng không có quan hệ xưng huynh gọi đệ không thương cảm tình
Thiên mất linh mất linh thiên hạ đại loạn điên
Ngươi rất mê mẩn ta Thái Thanh tỉnh cách xa vạn dặm
Ta cạn ly ngươi tùy ý quản hắn dã hỏa thiêu vô cùng
Nay tịch gì tịch tùy tâm sở dục vô sự một thân khinh vân đạm phong cũng khinh
Vụ lý ngắm phong cảnh yêu cùng hận rõ ràng phong lý đến lãng lý đi đừng để ý
Thiên mất linh mất linh thiên hạ đại loạn điên
Ngươi rất mê mẩn ta Thái Thanh tỉnh cách xa vạn dặm
Ta cạn ly ngươi tùy ý quản hắn dã hỏa thiêu vô cùng
Nay tịch gì tịch tùy tâm sở dục vô sự một thân khinh vân đạm phong cũng khinh
Vụ lý ngắm phong cảnh yêu cùng hận rõ ràng phong lý đến lãng lý đi đừng để ý”
– Tô Tuệ Luân thiên hạ đại loạn
Giơ lên cánh tay tuyết trắng, nhẹ nhàng đυ.ng vào cằm hoàng đế, cọ xát qua lại, mang theo một tia tình sắc ý tứ hàm xúc, trong tay không biết khi nào xuất hiện đoản kiếm mềm nhẹ vũ động, nhìn đôi mắt si mê của hoàng đế, lại ở câu hát cuối cùng, đem lưỡi dao đâm vào bờ vai của hắn.
Nhất thời máu từ vai hoàng đế phun ra, ta nhìn khuôn mặt thiên sứ làm ta chán ghét của hắn dính đầy máu tươi, máu chậm rãi chảy xuống phía dưới, kim long hoàng bào cũng bị nhuộm thành màu đỏ. Hoa sen ở trên người hắn nở rộ, xinh đẹp lệnh ta không khỏi mỉm cười.
Mọi người kinh ngốc, cũng không biết phải phản ứng gì, chính là ngốc lăng nhìn ta.
Rút đoản kiếm ra, ta ôn nhu hỏi,“Ca ca, ngươi có thấy vui vì hồng y thần đệ chuẩn bị cho ngươi không?” tiếng nói ngọt ngào nhưng lại mang theo ý tứ làm nũng. Kỳ thật chính ta cũng thực sự thoải mái.
Hoàng đế nhếch môi, nở nụ cười.
“Thích, chỉ cần là Phượng nhi tặng, trẫm đều thích.”
Ta vui vẻ nhào vào trong lòng hắn, chỉ vì làm cho hắn đau, hung hăng đánh lên miệng vết thương của hắn, nhìn khuôn mặt thiên sứ toát mồ hôi, khiến ta cảm thấy một trận khoái ý.
“Phượng nhi suy nghĩ đã lâu, mới nghĩ ra được cái lễ vật ‘Đặc biệt’ a.”
Hoàng đế dùng sức ôm ta, hôn hôn ta, đem một viên thuốc đưa vào yết hầu của ta, ta không có cách nào khác ngăn cản, bởi vì võ công hắn tốt hơn ta.
Sau đó hắn tựa cằm lên đầu ta, tựa hồ không để ý máu tươi trên bả vai đang chảy ra.
“Hoàng Thượng!” Mọi người rốt cục phục hồi tinh thần lại, hoảng sợ đứng lên,“Mau gọi ngự y a!” Khẩn trương kêu to.
Hoàng đế làm bộ dáng không có việc gì nói “Các khanh gia tiếp tục ngoạn nhạc, trẫm cùng Phượng nhi có việc rời đi trước.”
Hắn ôm lấy ta, đầu ta tựa vào ngực của hắn, lỗ tai truyền đến từng đợt tiếng tim đập. Ta bị hạ dược, ta biết. Thân thể một chút khí lực đều không có.
Đi vào tẩm cung của hắn, hắn mềm nhẹ đem ta đặt ở trên giường, đem đôi môi hôn đến.
Ta chụp lấy vết thương của hắn, máu lại chảy ra.
Hoàng đế ôm ta, khinh hô,“Phượng nhi thật đúng là không ngoan.”
Xả quần áo của ta, hắn dùng một tay đem hai tay của ta đặt lêи đỉиɦ đầu, mà chân lại áp lên hạ thân của ta, khiến cho thân hình trần trụi của ta vặn vẹo thành một đường cong, hai khỏa anh đào dưới cái nhìn chăm chú của hắn trở nên cứng rắn, phiếm sắc hồng.
Hắn cười khẽ, hôn lên mắt ta, rồi không bỏ qua bất kỳ ngõ ngách nào trong miệng của ta, bá đạo làm cho ta biết hắn là hoàng huynh của ta, là hoàng đế của quốc gia này.
Sợi chỉ bạc theo khóe miệng chảy ra, hắn lại liếʍ vành tai của ta, làm cho thân thể của ta chấn động, mà hắn theo đường cong cơ thể ta, chậm rãi đi xuống, thẳng đến trước ngực, hắn dừng lại.
Khoang miệng ấm áp ngậm lấy khỏa anh đào trước ngực ta, đầu lưỡi ướŧ áŧ chậm rãi cọ xát, ôn nhu giống như săn sóc tình nhân. Đột nhiên hắn dùng lực mυ"ŧ vào, ta có thể cảm giác được đầu v* hơi hơi có cảm giác đau đớn, lại có kɧoáı ©ảʍ xông thẳng lên óc, làm ta không khỏi nâng đầu lên, nhẹ giọng than.
Hai hàm răng chỉnh tề của hắn nhẹ cắn, ta kêu to lên.
Một bên trướng lên cảm giác thật khó chịu, làm cho ta cảm thấy không còn sức lực.
Như là cảm nhận được cảm giác của ta, cái tay của hắn, phủ lên khỏa anh đào còn lại, dùng hai đầu ngón tay khẽ cấu véo.
“Đau……” Ta thở nhẹ.
Hắn ngẩng đầu, mang theo tà ý cười nhìn ta. đầu v* ẩm ướt lộ ra trong không khí, làm cho ta co rụt lại.
“Đau như thế này sao?” Hắn dùng ngón trỏ cùng ngón cái xoa nắn đầu v* kia, đột nhiên dùng sức nhéo, ta đau đến nước mắt chảy ra, nhưng kɧoáı ©ảʍ cũng đồng thời truyền đến.
“Vẫn đau sao?” ngón tay hắn dùng sức nắm lấy, ta ngẩng đầu lên, dôi mắt hắn nhìn đầu v* cương cứng, răng nanh dùng sức cắn. Cắn thật đau. Thanh âm mơ hồ không rõ, lại mang theo mệnh lệnh.