Uống xong chén thuốc kia, ta liền cung Tú Hòa ra ngoài, đi gặp thế tử.
Tiểu thế tử thấy ta tới, hành lễ: "Thỉnh an Bạch Lương..." Còn chưa dứt lời, phiến đá xanh dưới chân trợt một cái, nó liền rơi xuống nước.
Nha đầu bà tử bên cạnh hoảng sợ, nhìn tiểu thế tử vùng vẫy dưới nước. Vì sớm đoán được nó sẽ rơi xuống hồ, ta phản ứng nhanh hơn mọi người rất nhiều, lập tức nhảy xuống. Mực nước không có, nửa người ta vẫn có thể lộ lên trên. Ta kéo tiểu thế tử, hợp lực cùng mấy gã sai vặt cứu nó. Tuy tính mạng tiểu thế tử không có nguy hiểm, như vừa kinh sợ vừa sặc nước, hiện tại đã ngất đi. Ngẫm lại, tiểu thế tử không có mẫu thân chiếu cố, hiện giờ vì tranh sủng, ta lại tính kế nó, thật có lỗi với tiểu thế tử và Lưu Trắc Phi đã mất. Ngày sau, ta nhất định sẽ đối đãi với nó như nhi tử thân sinh.
Bỗng nhiên, Tú Hòa hét lớn: "Tiểu thư, tiểu thư người làm sao vậy, sao lại chảy máu nhiều như vậy!"
Theo ánh mắt hoảng sợ của Tú Hòa, ta nhìn xuống dưới, máu tươi đã nhuộm đỏ váy lụa, là tác dụng của thuốc phá thai. Kế hoạch thuận lợi, ta cũng yên tâm, thế nhưng vẫn không thế chống đỡ đến cùng, cứ vậy mà ngã xuống.
"Thất Thất, nàng sao rồi? Mau tỉnh lại đi!"
Trong mơ màng, bên tai truyền đến tiếng gọi của vương gia, ta cố hết sức mở mắt, thấy nha hoàn nô bộc cùng thái y quỳ đầy đất, cũng thấy vương gia đang sốt ruột ngồi bên cạnh ta.
"Vương gia, thϊếp không sao." Ta yếu ớt đáp.
"Còn nói không sao! Thế tử rơi xuống nước đã có nha hoàn gã sai vặt cứu, nàng nhảy xuống làm gì!" Vương gia giận mắng, trong mắt lại tràn ngập trìu mến.
"Thϊếp biết đó là hài tử đầu tiên của vương gia, cho nên không muốn để nó gặp chuyện. Lúc ấy tình thế nguy cấp, không kịp nghĩ nhiều, thϊếp chỉ lo nhảy xuống."
"A, thế tử tuổi nhỏ ham chơi, hại nàng mất đi đứa nhỏ đầu tiên." Nói tới đây, vành mắt vương gia phiếm hồng.
Ta cũng nức nở: "Thϊếp không biết mình có thai. Dù sao cũng còn trẻ, tĩnh dưỡng đầy đủ, hài tử sẽ có. Thϊếp tin tưởng y thuật của thái y trong phủ."
Vương gia quay đầu nhìn hạ nhân quỳ dưới đất, tan khốc nói: "Ma ma nha hoàn hầu hạ thế tử bát lực, để thế tử rơi xuống nước, ra ngoài nhận năm mươi trượng, sau đó vào Thận Hình Tư khổ dịch!"
"Vương gia tha tội, nô tỳ không dám nữa, vương gia tha tội." Nha hoàn nô bộc quỳ dưới đất cầu xin không ngừng, nhưng chưa có hiệu quả đã bị kéo ra ngoài, nhất thời ngoài cửa tiếng kêu rên cùng tiếng côn bổng nổi lên bốn phía.
Vương gia xoay người nhìn ta, ánh mắt ôn hòa: "Bạch thị hoài thai có công, bảo vệ thế tử có công, tấn phong trắc phi, tạm thời giữ quyền quản gia. Thất Thất, nàng nghỉ ngơi đi, bổn vương còn chút chính vụ, buổi tối lại tới dùng bữa với nàng."
Ta gật đầu: "Cung tiễn vương gia."
Thấy vương gia đã gạt bỏ sự nghi ngờ, còn phong ta làm trắc phi, nước mắt không khỏi trào ra. Đây là nước mắt cũng vui mừng, cũng là đau lòng cho hài tử chưa chào đời của ta. Xem ra tiên đoán mệnh cách trắc phượng tinh là sự thật, mọi nỗ lực của ta đều không uổng phi. Chỉ cần một bước nữa là bước đến vị trí chính phi. Nghĩ nghĩ, ta cứ thế mà ngủ mất.
Buổi tối, vương gia tới chỗ ta dùng bữa xong liền qua thư phòng xử lý chính vụ, gần đây hoàng đế có cải cách mới, vương gia cũng bận rộn theo.