Kẽo kẹt một tiếng, cửa viện Thẩm Lương Đệ bị đẩy. Một mùi hương xông thẳng vào mũi, là trà vương gia thích uống.
"Bổn vương biết nàng không thích uống trà."
"Thϊếp thỉnh an vương gia, trà này là thϊếp cố tình làm cho vương gia." Thẩm Lan Tâm mỉm cười.
"Vậy sao? Nói như vậy nàng biết bổn vương sẽ đến?" Vương gia ngồi xuống, cẩn thận thưởng trà.
"Thϊếp không chỉ biết vương gia sẽ đến, thϊếp còn biết vương gia vì chuyện gì mà đến." Thẩm Lan Tâm ngồi xuống đối diện vương gia.
"Được, vậy nàng nói xem, tại sao bổn vương lại đến." Tuy là phu thê nói chuyện, nhưng ý vị lại giống đánh cờ.
"Hôm ấy, vương gia cảm thấy mèo của thϊếp va chạm An Lương Đệ nên mới dẫn đến việc sinh non. Vương gia trách tội, lúc đó thϊếp vốn định giải thích, nhưng thấy vương gia đang nổi nóng, thϊếp giải thích cũng vô dụng, chi bằng trước đồng ý nhận tội, chờ vương gia hết giận lại tính tiếp. Trước khi vào phủ thϊếp không chỉ là vũ cơ kinh thành, còn từng huấn luyện dã thú. Có mãnh thú nào thϊếp chưa huấn luyện? Cố tình chỉ một con mèo hoang thϊếp lại không làm gì được. Vương gia chắc chắn cũng nghĩ đến, ngài sẽ sai người đi hỏi thăm tình hình ngày đó. Nếu nghi ngờ, ngài chắc chắn sẽ tới tìm thϊếp." Thẩm Lan Tâm trước sau như một, mặt không đổi sắc, không chút thái độ dư thừa.
"Thẩm Lương Đệ của bổn vương quả nhiên huệ chất lan tâm. Được, nếu thai nhi của Cẩm Sắt không phải nàng hại, vậy người đang ngờ trong phủ chỉ còn lại Bạch thị." Vương gia nắm chặt ly trà trong tay, hắn không muốn tin Bạch Thất Thất mà hắn yêu như vậy lại hại hài tử của hắn, nhưng trước mắt, đây là suy đoán duy nhất.
"Nghi ngờ trong lòng thϊếp đã có từ hôm Khổng ma ma chết. Vương gia từng kể với thϊếp chuyện mấy năm trước Bạch thị ở dưới vực sâu trị liệu cho ngài. Nhưng ngày ấy, Khổng ma ma bệnh nặng, thϊếp nhường đường cho Bạch thị, nhưng nàng căn bản không tiến lên bắt mạch hỏi khám, không biết có phải thân phận chủ tớ khác biệt, Bạch thị cảm thấy không đáng hay không. Chỉ là lương y như từ mẫu, nàng lại quả quyết thấy chết không cứu. Lời giải thích duy nhất trước mắt chính là, Bạch Thất Thất căn bản không biết y thuật. Huống hồ vương gia cưới thϊếp cũng vì diện mạo của thϊếp tương tự nữ tử cứu vương gia hôm đó. Nhưng hiện tại xem ra, thϊếp và Bạch thị kia có chỗ nào giống nhau, vương gia lúc ấy ý thức hỗn loạn, nhưng tướng mạo ân nhân cứu mạng kia có lẽ không thể nhớ lầm. Như vậy, chân tướng sự thật chính là Bạch Thất Thất và nữ tử đã cứu ngài căn bản không phải một người." Thẩm Lan Tâm chậm rãi nói, giống như đang kể chuyện xưa không hề liên quan tới mình.
"Lớn mật, không được nói nữa!" Vương gia giận dữ đứng dậy, rời đi.
"Thϊếp còn chưa nói hết, chẳng lẽ vương gia thật sự không muốn biết chân tướng sao?" Thẩm Lan Tâm cũng đứng dậy.
Hồi lâu, vương gia dường như đã bình tĩnh lại, lần nữa quay về tẩm điện của Thẩm Lan Tâm: "Còn chuyện gì bổn vương không biết?"
"Xin vương gia bớt giận, để thϊếp từ từ nói. Hôm ấy về tẩm điện, thϊếp trông thấy A Tuyết. Mèo đi lạc, hạ nhân trong viện của thϊếp không tìm thấy, lúc sau Bạch thị cũng phái người hỗ trợ nhưng đều tìm không được. Có lẽ nên đổi cách nói, là hạ nhân của nàng ấy nói với thϊếp không tìm thấy. Nhưng tối đó thϊếp nhìn thấy trên lông A Tuyết có hương liệu, chính là thứ này." Dứt lời, Thẩm Lan Tâm lấy ra một chiếc khăn tay, bên trong có chút bột phấn màu trắng.
"Được rồi."