Đáng tiếc dù thân phận có cao đến đâu cũng không thể thoát khỏi số phận.
Công chúa nói: "Chính ngươi đã nhìn thấy những mũi tên độc này. Sổ Trân hội muốn gϊếŧ người bịt miệng. Nếu ngươi chịu nói ra sự thật, ta có thể cứu mạng ngươi."
Đối phương nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ đang giãy giụa, do dự: "Ngươi là ai, tại sao ta phải tin tưởng ngươi?"
Công chúa mỉm cười: “Ngươi không phải đã đoán được ta chính là Bang Ninh công chúa sắp bị đem đi bán đấu giá sao?”
Hắn ta có vẻ sốc đến mức không nói nên lời.
Công chúa: “Nếu ngươi muốn gϊếŧ ta, ta đương nhiên muốn xem xem rốt cuộc là ai muốn gϊếŧ ta. Ta là người rất tò mò, luôn thích nhìn thấy những con người và sự vật mới mẻ. Nếu ngươi đã từng nghe nói đến ta thì hẳn là biết, ta ở Nhu Nhiên nhiều năm như vậy, nếu muốn có thể bình an vô sự nhất định phải có một ít kỹ năng, đương nhiên có thể dễ dàng cứu được ngươi một mạng."
Người đàn ông mặc áo choàng đỏ thẫm có chút run rẩy.
Công chúa không nói thêm gì nữa, cố quá không được, nhưng trong lòng nàng lại có chút lo lắng.
Tình huống hiện tại, thời gian không còn nhiều, cũng không có chỗ để thẩm vấn chi tiết, nếu người này không nói gì nhất định Sổ Trân hội sẽ có chiêu sau.
Trong đại sảnh tràn ngập tiếng than khóc, những người mặc áo đỏ cũng bị ném vào đây, Sổ Trân hội hoàn toàn không quan tâm những người này sống hay chết.
Người đàn ông mặc áo choàng đỏ cuối cùng cũng nhìn rõ điều này.
Hắn lẩm bẩm: “Trong cung có người của Sổ Trân hội, bọn họ cũng có quan hệ với các vị quan lại trong kinh thành, họ có thể thường xuyên lấy được bảo vật trong ngân khố, đồng thời còn có giao dịch bí mật với Nam triều và Thổ Tục Hồn. "
Công chúa ngay lập tức hiểu ra: “Vậy là mũ miện ngọc và núi ngọc đó cũng từ trong cung mà ra?”
Người đàn ông mặc áo đỏ thẫm bị sợi tơ trong tay nàng siết chặt, trên cổ lại có một thanh kiếm nguy hiểm đến tính mạng, hắn không khỏi thở hổn hển nhưng cũng không dám giãy giụa, sợ bị cổ mình vô tình bị cứa trúng.
"Núi ngọc đó thì đúng, nhưng mũ miện ngọc trai thì không. Nó được lấy từ nội khố của Nam triều."
Công chúa: "Còn ta thì sao? Mấy tên quyền quý bình thường làm sao dám bán công chúa. Chỉ sợ những người đứng sau Sổ Trân hội cũng không tầm thường có đúng không?"
Người đàn ông mặc áo choàng đỏ thẫm: “Ta, ta không biết. Lần này, cha đỡ đầu của ta, Trần nội thị, bảo ta đến xem thử. Ông ấy nói rằng Sổ Trân hội không hoàn toàn cấu kết với hoàng cung. Ta đến rồi mới biết công chúa là vật phẩm cuối cùng... Ta thực sự không biết, người tin ta đi! Đúng rồi, ta nhớ rồi!
Hắn ta đang cố gắng để sống sót.
“Lúc đó Chu quản sự nói với ta, Nam triều coi công chúa là bảo bối hiếm có, chúng muốn dùng ngươi uy hϊếp Bắc triều. Bắc triều không chịu cứu, nhất định sẽ tổn hại đến danh dự! Cho nên, ta đoán người đứng sau hội nhất định có cách liên lạc với đám quyền quý giả Nam triều!”
Vẻ hoảng sợ trên mặt hắn dường như không phải là giả, lưỡi kiếm cứa nhẹ vào cổ hắn, thân thể thái giám trẻ không tự chủ được khẽ run lên, những giọt máu lớn rỉ ra.
Trần nội thị.
Công chúa lặng lẽ nhớ lại cái tên này.
"Người liên lạc với ngươi là ai? Từ đầu đến cuối không thể chỉ có mỗi Chu quản sự thôi phải không?"
Thái giám nói: “Còn có, còn có một người nữa, người đó đeo mặt nạ, ta không nhận ra, nhưng chắc chắn là nữ nhân, bọn họ gọi nàng ta là Phương nương tử, ngay cả Chu quản sự trước mặt nàng cũng phải cung kính! "
Phương nương tử?
Nữ nhân bán mặt nạ dưới gốc cây đào đó.
Khi đó, Tề Nhị dẫn Lục Duy và nàng đi giới thiệu với Phương phu nhân, đồng thời nói rằng Phương phu nhân là nhân vật nổi tiếng ở Sổ Trân Hội, không thể dễ dàng động vào được.
Hiện tại xem ra, thân phận của người này có thể vượt quá tưởng tượng của bọn họ.
Công chúa muốn hỏi lại, nhưng bỗng nhiên lại xảy ra chuyện.
Một nhóm người đeo mặt nạ, cầm kiếm tiến tới la hét, chém và đâm những người chưa chết trên mặt đất, Lục Duy đứng sau cây cột cạnh cửa, dễ dàng bị bọn họ phát hiện.
Công chúa đương nhiên không thể để cho Lục Duy chết như vậy, chỉ có thể ấn vào huyệt đạo của thái giám rồi ném sang một bên, sau đó nàng rút
sợi tơ trong tay ra, dùng trường kiếm chém nhẹ về phía Lục Duy. .
Lục Duy cảm thấy cây trượng quá nặng, vì vậy hắn đã nhặt thanh trường kiếm mà ai đó ném xuống đất lúc hỗn loạn, sau đó nhàn nhã đấu lại ba người đó, công chúa thấy vậy cũng không vội đi tới, nàng lo lắng cho sự an toàn của con tin nên quay lại con đường vừa đi tới. Tên mặc áo choàng rất quan trọng đối với họ nên nàng không thể phạm bất kỳ sai lầm nào.
Nhưng vào lúc quay lại đã nhìn thấy một người đàn ông dùng kiếm đâm vào thái giám, huyệt đạo của người này bị điểm vào không thể cử động.
Công chúa còn chưa kịp suy nghĩ, sợi tơ đã bay ra khỏi tay nàng, quấn lấy cổ tay đối phương.
Sau lưng nàng, bỗng có một tiếng hét thảm vang lên.
V*!
Công chúa ném người đó đi rồi chợt quay lại, quả nhiên nhìn thấy thái giám mặc áo đỏ gục xuống đất.
Máu từ sau đầu hắn chảy ra, đối phương quyết tâm bịt
miệng cho nên cũng không nương tay, chỉ sợ hắn khó bảo toàn được tính mạng.
Công chúa nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía ám khí bắn ra nhưng chỉ có thể nhìn thấy bộ quần áo màu hồng lóe lên trước mắt.
Nàng đưa lên mũi thái giám mặc áo đỏ thẫm, quả nhiên hắn đã tắt thở.
Công chúa đột nhiên cảm thấy không ổn, nhìn thấy những người đang vây hãm Lục Duy, bực bội chuyện tên thái giám bị gϊếŧ nên nàng trực tiếp đâm một nhát vào một tên.
“Tên họ Chu đâu?” Công chúa hỏi.
“Lục Vô Sự đã đuổi theo, hắn còn chưa trở lại.” Lục Duy đáp.
Hai người tựa lưng vào nhau, tựa như một người có sức mạnh ngăn cản hàng trăm quân, người tới nhất thời sẽ không thể làm gì được bọn họ.
Mặt nạ hoa lan chính là Lục Vô Sư, thị tùng của Lục Duy, công chúa vừa nhìn đã biết.
“Người mặc áo đỏ đã chết rồi à?” Lục Duy cũng hỏi.
Công chúa ậm ừ: “Có lẽ là Phương nương tử đó làm.”
Lục Duy: “Điện hạ có nhìn thấy gì không?”
Công chúa: “Váy màu hoa sen.”
Lục Duy lập tức hiểu ra.
Nhưng hai người không còn thời gian để tám nhảm được nữa, người đến càng ngày càng nhiều, dù có tài giỏi đến đâu, sau một trận chiến dài như vậy họ cũng vẫn có chút mệt mỏi, hơn nữa những người này võ công cũng không tệ. Có lẽ chúng là đám tử sĩ được Sổ Trân hội nuôi dưỡng, cho dù hai người có ba đầu sáu tay cũng chẳng thể địch nổi.