- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Cung Đình Hầu Tước
- Phượng Quy Triều
- Quyển 1-Chương 3: Phong Khởi Tây Châu
Phượng Quy Triều
Quyển 1-Chương 3: Phong Khởi Tây Châu
Lưu Phúc sửng sốt một lát.
Trước khi rời Kinh thành, hai người đã gặp nhau trong lúc Hoàng thượng gặp riêng Lục Duy.
Xét về cấp bậc và chức danh, hắn cũa là chính sử của chuyến đi này, nhưng sắc lệnh lại được giao cho Lục Duy.
Chuyện này Lưu Phúc đã biết từ lâu, hắn cũng biết thân biết phận nên không cảm thấy nhục nhã, có người nhận mệnh như vậy hắn cũng không cần phải chịu trách nhiệm nữa.
"Xem ra nơi này thật sự có chuyện gì đó, Lục lão đệ, chuyện thứ hai thì sao?"
Thấy Lục Duy không trả lời mình mà lại nhìn lên xà nhà, “Lục Thiếu khanh” trong miệng hắn trả thành “Lục lão đệ.”
“Thứ hai, lần này triều đình phái quân đến tiêu diệt quân chủ lực Nhu Nhiên, giành lại lãnh thổ. Việc này đã được tiên hoàng lên kế hoạch từ trước, đến nay đã hoàn toàn thành công. Tuy nhiên bên chúng ta bên đó cũng khó có thể hiểu rõ tình hình ở Nhu Nhiên.”
Thấy Nhữ Dương Hầu khả năng hiểu biết thực sự thấp, Lục Duy không còn cách nào khác đành phải giải thích thêm mấy câu.
Nhu Nhiên mặc dù là một dân tộc du mục, nhưng họ đã ở biên giới Tây Bắc mấy chục năm, sức lực hung hãn, từ lúc Đại Chương lập quốc đã gây phiền hà rất, chúng cũng chính là lỗi lo lắng của các vương triều Trung Nguyên.
Việc xuất binh lần này không những có thể chiếm lại được các quận huyện ở Tây vực mà còn khiến toàn bộ quân Nhu Nhiên tan rã.
Mặc dù chúng chưa bị xóa sổ hoàn toàn và một số tàn dư đã trốn thoát khỏi triều đình sau đó di chuyển về phía đông, nhưng đây vẫn là một chiến thắng to lớn cho người dân Trung Nguyên đã đối đầu với Nhu Nhiên trong nhiều thập kỷ.
“Ý của ngươi là, công chúa đã góp phần hủy diệt quân Nhu Nhiên?” Lưu Phúc cuối cùng cũng tỉnh ngộ.
Chẳng trách việc điều quân lại diễn ra suôn sẻ như vậy, nói san bằng là săn bằng được luôn.
Nghe nói nội bộ Nhu Nhiên xảy ra xung đột vì cái chết của Đại Lợi Khả Hãn công chúa không có con cái, theo quy định của man di, nàng chỉ có thể gả cho Khả Hãn mới làm vợ, lúc tin tức truyền đến, Lưu Phúc thậm chí còn cùng cha than thở rằng nàng hồng nhan bạc phận. Không ngờ nội bộ Nhu Nhiên lại xảy ra nội loạn. Nghe nói thúc thúc và cháu trai của Đại Lợi Khả Hãn cùng đám cận thần của chúng đấu nhau đến gà bay chó sủa, cuối cùng là bị triều đình nhân cơ hội đó tiêu diệt.
Bây giờ nghĩ lại, trong này mơ hồ có một người, sâu chuỗi lại tất cả các sự việc với nhau hắn mới nhận ra chiến thắng là điều tất yếu.
Có lẽ đúng như dự đoán, Công chúa Điện hạ đã đóng một vai trò không hể nhỏ trong đó.
Tuy nhiên lần này đi đón công chúa quá sơ sài cho nên Lưu Phúc mới cho rằng nàng không được coi trọng.
Lưu Phúc nhìn Lục Duy, cảm thấy đối phương dường như biết nhiều bí mật hơn mình.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại sau đó không khỏi do dự hỏi.
"Lục lão đệ, ta còn chưa có công trạng, cũng không có trọng lượng, vừa mới nhậm chức liền được giao phó công việc trọng đại như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, ta cảm thấy thật là kỳ lạ! Nếu công chúa quả thực đã có công lớn với triều đình, bây giờ nàng lại trở thành góa phụ, chẳng lẽ bệ hạ thấy ta ngọc thụ lâm phong mà gả công chúa cho ta đấy chứ.”
Lục Duy:......
Tuy đã được khai sáng, nhưng lại ở sai chỗ rồi.
Lưu Phúc: "Sao ngươi không nói?"
Lục Duy chậm rãi nói: “Ta nghĩ khả năng này khó có thể xảy ra.”
Lưu Phúc có chút lo lắng: "Sao lại không có khả năng? Càng nghĩ càng thấy có khả năng!"
Lục Duy:......
Lưu Phúc: “Nhìn xem, ta vừa mới kế thừa Nhữ Dương Hầu, nhưng trong triều cũng không có chức vụ chính thức nào, tuy có tước nhưng cũng chỉ là hữu danh vô thực, như vậy càng thích hợp với công chúa. Hơn nữa, ta cũng là người có xuất thân cao quý, lại không khoe khoang. Bản thân còn trẻ cũng chưa lập gia đình. Với điều kiện như ta liệu kinh thành có bao nhiêu người? Lúc bệ hạ đột nhiên giao cho ta công việc này ta còn cảm thấy kỳ lạ. Bây giờ nghĩ lại, lẽ nào bệ hạ phái ta đến để công chúa gặp mặt trước? Nếu như công chúa nhìn trúng thì đến lúc hồi kinh ta sẽ được phong làm phò mã!"
Ôi trời, dù chưa kết hôn nhưng ta cũng không muốn tự nhiên trở thành phò mã đâu!
Tính ra công chúa đã thành hôn ở Nhu Nhiên ít nhất đã mười năm, dưới cát bụi lộng gió nơi biên cương, dù là một cô gái dịu dàng đến đâu, cũng có thể biến thành một bà già.
Lưu Phúc nghĩ đến hắn thường ngày ôm mỹ nhân mỏi tay, hắn còn chưa nghĩ đến việc lập gia đình, vì chuyện này mà song thân phụ mẫu đã rất đau đầu rồi, nhưng bản thân hắn lại chưa bao giờ nghĩ mình có thể rơi vào hoàn cảnh này!
Mặc dù ở triều đại này đã có chuyện việc phò mã và công chúa hòa ly, nhưng nếu coi hắn là phần thưởng cho người có công rồi thì chắc chắn hoàng thượng sẽ không để cho hắn hòa li với công chúa đâu.
Lưu Phúc càng nghĩ, sắc mặt càng tái nhợt, tuyệt vọng như thể nhìn thấy một nàng công chúa già trước tuổi đang vẫy tay chào mình.
Chỉ trong vài giây hắn chuyển từ trạng thái tràn đầy sinh lực trở nên khô héo như cây mất nước, giống như một bông hoa bị hút cạn tinh chất rồi đột nhiên héo úa.
Lục Duy:......
Sự thay đổi biểu cảm trên mặt của đối phương thể hiện rõ ràng suy nghĩ của mình, trông vô cùng khó coi.
Lục Duy rời mắt khỏi phản ứng sống động và cường điệu của Lưu Phúc rồi tiếp tục việc mà mình chưa làm xong trước đó.
"Thứ ba -"
Nhưng Lưu Phúc không còn tâm trạng để nghe nữa, hắn nằm trên bàn với vẻ mặt chán nản, tiếc nuối cho tuổi thanh xuân tươi đẹp sắp mất đi của mình.
Lục Duy thấy thế, im lặng, cúi đầu uống trà, trong lòng bình yên.
Thứ ba, hắn đến trấn biên giới để đón công chúa, nhưng chủ yếu là để điều tra một vụ án chưa được giải quyết.
Một vụ án rất quan trọng và thú vị.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Cung Đình Hầu Tước
- Phượng Quy Triều
- Quyển 1-Chương 3: Phong Khởi Tây Châu