Có lẽ do thời gian thi công gấp rút, không có thời gian sử dụng gỗ chạm khắc nên họ đã sử dụng những miếng tre nhuộm màu, bên trong và bên ngoài đều được che bằng rèm, thoạt nhìn rất khó để phát hiện bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.
Lục Duy vén rèm, dùng tay còn lại dò dẫm trên bức tường dưới ánh nến mờ ảo, quả nhiên phát hiện những vết cắt gọn gàng trên đó.
Nó chắc chắn là một mật đạo.
Cánh cửa dày như bức tường, phía trên có gắn một cơ quan, chỉ cần đứng từ phía dưới đẩy vào là có thể mở ra một cái lỗ cao bằng nửa người, khi có người bước vào, cửa sẽ quay về hướng ban đầu.
Thiết kế rất thông minh.
Lục Duy nhìn vào bên trong rồi thấy một hành lang dài hẹp và tối tăm.
Hành lang gồ ghề và được xây dựng vô cùng tạm bợ, nhưng rõ ràng nó không dẫn ra bên ngoài mà lại dẫn đến một khúc quanh co khác.
Lục Duy lấy một nắm đất, vò nát trong tay, đó là đất mới.
Nói cách khác, nơi này được xây dựng cách đây không lâu, có lẽ cũng vào khoảng thời gian dịch quán được cải tạo sau đó xây dựng lại.
Hắn suy nghĩ một chút, nhớ tới phản ứng vừa rồi của Phong Chí nêm không quay đầu lại gọi Lưu Phúc đám người mà cúi người chui vào trong hố.
Hành lang dài và hẹp, hắn cần phải cúi người về phía trước, thậm chí có khi phải bò mới đi được.
Dù sao ở đây cũng không có ai nhìn thấy sự chật vật củ mình nên hắn cũng không quan tâm.
Lục Duy thỉnh thoảng dừng lại, sờ sờ lớp đất phía trên đầu và bên cạnh để phán đoán thời gian và tốc độ đào.
Đi được khoảng nửa nén nhang, đất xung quanh từ đất mới chuyển sang đất cũ, hắn cũng có thể đi thẳng, hành lang càng lúc càng rộn. Sau khi Lục Duy lấy đồ đánh lửa trong tay ra và đốt lên, hắn thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy đất trên đỉnh đầu của mình cao hơn rất nhiều và phía trước có một ngã rẽ.
Có vẻ như hắn đã đúng.
Đoạn đường này đã có sẵn, nhưng sau khi dịch quán thức hoàn thành, một đoạn mới được đào đến nơi ở của của công chúa.
Cách đó không xa, có một người phụ nữ đang rêи ɾỉ.
Âm thanh đó không phải sự đau đớn mà là sự pha trộn trái ngược giữa đau đớn và kɧoáı ©ảʍ.
Cùng với đó là hơi thở dốc của người đàn ông.
Lòng Lục Duy trầm xuống, bước nhanh về phía trước, ném hòn đá to bằng lòng bàn tay về phía trước.
Hòn đá đập mạnh vào sau đầu người đàn ông, khiến người đàn ông đang rêи ɾỉ ngã xuống đất mà không hề báo trước.
Người phụ nữ hét lên nhưng Lục Duy đã kịp thời bịt miệng nàng lại.
Không phải là người mà hắn nghĩ.
Hắn cau mày trong khi thở phào nhẹ nhõm.
"Ta hỏi ngươi trả lời, ngươi dám kêu to, ta sẽ gϊếŧ ngươi."
Hắn dùng tay kia bóp cổ người phụ nữ rồi siết nhẹ.
Người phụ nữ bị sốc sau đó nhanh chóng gật đầu.
"Phía trước còn có đường sao?"
"Phía trước, phía trước có chợ quỷ!"
Mặc dù người phụ nữ nói tiếng phổ thông nhưng khẩu âm lại rất khác thường.
"Ngươi không phải người Trung Nguyên sao?"
"Ta, ta đến từ Yên Kỳ."
Yên Kỳ là một trong những quốc gia nhỏ ở khu vực phía Tây.
Tuy nói là một quốc gia nhỏ nhưng thực ra chỉ là một tòa thành mà thôi, bọn chúng dựa vào địa thế sông nước mà luôn vô cùng hung hãn, thường xuyên cướp bóc trên các tuyến đường buôn bán của người Tây Vực. Đôi khi sẽ cấu kết với Nhu Nhiên, đôi khi họ bị Nhu Nhiên áp bức, cũng có một số quốc gia nhỏ không địch nổi Nhu Nhiên mà diệt quốc, nhưng dù đất nước có diệt vong nhưng tàn tích và di dân vẫn còn đó.
"Tại sao ngươi lại đến Trương Dịch?"
“Ta đến làm ăn với phụ thân và huynh trưởng, nghe nói chợ quỷ đông đúc nên lẻn ra ngoài xem.”
"Người đàn ông này là ai?"
"Ta gặp hắn ta trên đường.Dù sao trông hắn cũng khá là anh tuấn..."
Phóng khoáng như vậy chắc chắn chỉ có thể là dân phía tây.
Lục Duy không có hứng thú xen vào chuyện của bọn họ, nghe xong lại hỏi: “Ngươi có nhìn thấy một người phụ nữ bị bắt làm con tin không?”
"Không không không, hôm nay Chợ Quỷ tổ chức yến hội hiếm có, ta vốn là muốn đi xem một chút, nhưng giữa đường lại gặp được vị tiên sinh này, hai người chúng ta tránh nơi ồn ào náo nhiệt, tìm một chỗ yên tĩnh nên mới nhận ra rằng ở đây có một con đường..."
Yến hội hiếm có.
Sau chợ quỷ, Lục Duy lại nghe được một từ mới.
Có bao nhiêu bí mật chưa biết được vẫn ẩn giấu ở đây?
"Làm thế nào để đến được chợ quỷ?"
"Nếu đi ra khỏi con đường này và đi theo người dân, ngươi có thể nhìn thấy chợ quỷ."
"Đêm nào cũng có à?"
"Không biết, hiện tại..."
Lời còn chưa dứt, Lục Duy liền cảm giác được một luồng khí hắc ám truyền đến!
Hắn vẫn đang mải suy nghĩ về lời nói của người phụ nữ, cho nên chưa kịp phản ứng lại.
Một tiếng hét vang lên!
Đó không phải của Lục Duy, mà là người đã tấn công Lục Duy.
Có người ở đây!
Lục Duy vô thức buông người phụ nữ ra, muốn chống trả nhưng cổ tay đã bị giữ lại.
Người phụ nữ bị hắn khống chế đột nhiên kêu lên một tiếng sau đó thân thể bỗng mềm oặt đi.
Lục Duy không biết đối phương là bạn hay thù, liền đẩy khuỷu tay ra sau, một con dao găm trong vỏ tuột ra khỏi ống tay áo, hắn nắm lấy chuôi dao rồi đẩy về phía sau!
Mọi thứ đều không có trở ngại gì.
Nếu Lưu Phúc có ở đây, hắn sẽ khϊếp sợ, bởi vì trong mắt hắn, Lục Duy tuy giống như tiên nhan, nhưng hắn nhất định cũng vô dụng như bao văn quan khác, đám con nhà quyền quý thời nay đến cái cung còn chả giương lên nổi, Lưu Phúc chính là một ví dụ rõ ràng.
Nhưng bây giờ kỹ năng của Lục Duy không giống như một thư sinh yếu đuối.
Sau đó con dao găm của hắn đã dừng lại giữa chừng.
Không phải bị chặn, mà là tự mình dừng lại.
Bởi vì một cánh tay mềm mại vòng qua cổ, người kia nói với giọng điệu nửa đe dọa nửa đùa giỡn.
"Lục Thiếu khanh tàn nhẫn như vậy, người đang muốn gϊếŧ cứu tinh của mình sao?"
Giọng nói nhẹ nhàng êm ái, không hề có chút đe dọa.
Lục Duy không hề nghi ngờ rằng nếu bản thân thực sự đưa con dao găm ra, sợi chỉ mỏng quấn quanh cổ sẽ ngay lập tức cắt cổ hắn.
"Điện hạ rõ ràng là cao thủ, vì sao còn giả vờ yếu đuối?"
Hắn lạnh lùng nói, buông con dao găm rơi xuống đất.
Mối đe dọa quanh cổ cũng biến mất.