Nhưng hắn vẫn được cứng miệng, bởi vì chỉ dựa vào hai người Nhu Nhiên này rất khó lẻn vào đội hành thích, tên thích khách chết trước đó thậm chí còn bị mắc kẹt dưới gầm xe, chứng tỏ bọn chúng có nội gián ở đây.
"Ta nói rồi, ai có thể bảo đảm ta sống sót? Lỡ như ta nói ra, ngươi lại gϊếŧ ta thì sao?"
Thấy hắn có dấu hiệu nhượng bộ, Dương Trưởng sử vui mừng khôn xiết.
"Bên cạnh ta đều là sứ thần đến từ Trường An, nếu có gì khó nói ngươi có thể nói cho bọn họ biết!"
Lưu Phúc cũng dịu dàng hơn: “Đúng vậy, nếu lời ngươi nói là thật, chúng ta không chỉ bảo vệ an toàn cho ngươi còn có thể cầu xin hoàng thượng không trừng phạt ngươi, thậm chí là ban thưởng. "
Thích khách ho khan vài tiếng, yếu ớt nói: "Làm sao chứng minh thân phận của ngươi? Hoàng đế đã hạ lệnh nhất định phải có thánh chỉ hoặc lệnh bài, ta muốn xem."
Đối phương cẩn thận như vậy, điều này càng khiến cho Lưu Phúc càng thêm tin tưởng hắn sẽ khai nhận.
Lưu Phúc suy nghĩ một chút rồi lấy ra một cái túi sắt, bảo cai ngục mở cửa rồi bước vào.
Dương Trưởng sử ngăn cản không được: "Hầu gia, cẩn thận, tên nam nhân Nhu Nhiên này vẫn luôn là xảo trá..."
"Quả nhiên là sứ thần, vậy ta có thể yên tâm nhận tội..."
Tấm lệnh bài hơi treo lơ lửng trước mắt, thích khách nhìn chằm chằm hồi lâu, cười toe toét, nhe răng.
“Nội gián chính là—“
Khả Giá Đôn, còn được gọi là Khả Đôn, chính xác là từ ngữ mà người Nhu Nhiên gọi vương hậu.
Cái tên này vừa ra khỏi miệng, Lưu Phúc và Dương Trưởng sử không khỏi tiến về phía trước vài bước.
Chỉ có Lục Duy là không động đậy.
"Đúng vậy, chính là Đô hộ Tây Châu của các người, Lý Văn Tước!"
Vẻ mặt của Dương Trưởng sử đại biến.
Lưu Phúc cũng tức giận nói: "Nói nhảm, người đâu!"
"Ta biết ngươi không tin, nhưng đây là sự thật!"
Giọng nói của tên thích khách ngày càng to hơn.
"Lý Văn Tước đã lợi dụng cuộc nội chiến ở Nhu Nhiên để xuất binh. Trên thực tế, hắn ta đã có thỏa thuận với Sắc Di Khả Hãn của chúng ta rằng một khi tiêu diệt đám người đó thì chừa lại một con đường, để cho chúng ta chạy về phía đông, nhưng Khả Hãn rất ghét Khả Giá Đôn. Nếu không có người phụ nữ đó, Nhu Nhiên sẽ không bị chia cắt. Như vậy từ lâu Khả Hãn của chúng ta đã là chủ nhân mới của thảo nguyên! Vì vậy người đặc biệt ra lệnh cho ta quay lại và gϊếŧ nàng ta. Người nói rằng Lý Văn Tước đã nhận được lợi ích rồi, lại nhắm mắt làm ngơ!”
"Im đi!" Phong Chí là người đầu tiên mắng: "Bản thân Sắc Di muốn chiếm đoạt ngai vàng và trở thành khả hãn mới của Nhu Nhiên, cho nên hắn đã kích động nội chiến ở Nhu Nhiên.Hắn đã tự cứu lấy cái mạng chó của mình bằng cách bỏ rơi bộ tộc sau đó bỏ chạy. Hắn có quyền gì mà oán hận chúng ta?”
Dương Trưởng sử còn nói: "Lý Đô hộ đích thân dẫn quân tấn công Nhu Nhiên, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy! Các ngươi, ta cho các ngươi cơ hội thú nhận, nhưng các ngươi còn dám nói ra những lời đáng khinh như vậy!"
“Không phải người Trung Nguyên các ngươi thích nói một đằng làm một nẻo sao?”
Thích khách cười khẩy, không để ý đến Phong Chí, tự nhủ: “Khả hãn của chúng ta nói, Lý Văn Tước lo lắng sẽ trở thành con mồi nên đành phải chừa lại đường sống cho mình bằng cách không nhổ cỏ tận gốc, nếu không sau này triều đình sẽ không cần hắn ta nữa.”
Đương nhiên, Dương Trưởng sử không thể để hắn tiếp tục nói chuyện, liền quay đầu nhìn đám người Lưu Phúc nói: "Việc này không đơn giản, ta nghĩ Lý Đô hộ nên tới đối chất với hắn thì tốt hơn! "
Lưu Phúc an ủi: "Tên này định chó đứt cùng dậu. Tất nhiên chúng ta sẽ không dễ dàng tin nhắn. Cứ để hắn ở lại đây sau đó ngày mai kêu Lý Đô đến đối chất.”
Lưu Phúc nói xong, hỏi Lục Duy cùng Phong Chí: “Các ngươi cảm thấy như vậy có thích hợp không?”
Lục Duy nhẹ gật đầu, Lý Văn Tước lúc này đang đích thân dẫn người khắp thành đi tìm trù nương bỏ trốn, đương nhiên không có khả năng đến đây ngay để đối chất với tên thích khách.
Phong Chí cũng nói: "Tất cả là do Hầu gia quyết định."
Lưu Phúc âm thầm vui mừng, hắn suốt ngày chơi đùa trốn kinh thành, người khác đều coi hắn là tên ăn chơi, đây là lần đầu tiên bản thân được coi trọng như vậy, thậm chí cả những cung nữ cạnh công chúa và Thiếu khanh của Đại lý tự đã đồng ý.
Về nhà hắn nhất nói chuyện cẩn thận với mẫu thân , xem lần sau bà có cằn nhằn nữa hay không.
Nhà lao này tuy mới được xây dựng, không ẩm ướt như những nơi khác nhưng vẫn khiến người ta khó chịu sau một thời gian dài ở đó nên ba người bước ra ngoài.
Nhưng vừa đi được vài bước, Lục Duy đã dừng lại.
Không đúng!
Hắn quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy tên thích khách mỉm cười kỳ lạ rồi mím chặt môi lại.
Không nói một lời, Lục Duy lao tới, nắm lấy cằm hắn ta kéo xuống!
Nhưng đã muộn nửa bước, khóe miệng đối phương chảy máu.
Dương Trưởng sử và Lưu Phúc cũng phản ứng khi nhìn thấy động thái của Lục Duy.
Tên này định uống thuốc độc tự sát!
Dương Trưởng tiến lên vài bước.
Sắc mặt tên thích khách tái nhợt, cổ rũ xuống,đầu nghiêng sang một bên, có lẽ đã tắt thở.
Tên thích khách này đã uống thuốc độc tự sát!
Hắn sớm muộn cũng sẽ chết, cho dù có khai ra thì sau đó hắn cũng sẽ chết!
Phong Chí và Lưu Phúc biến sắc.
Lòng Dương Trưởng sử trầm xuống, cảm thấy lần này cấp trên trực tiếp của mình đã gặp phiền toái lớn.
Thích khách hành thích công chúa đã thú nhận kẻ chủ mưu đứng sau chính là Lý Văn Tước, sau đó sợ tội tự sát, cho dù hoàng đế rất tin tưởng Lý Đô hộ đi chăng nữa, chẳng lẽ trong lòng hắn sẽ không nghi ngờ sao? Liệu văn võ bá quan Đại Chương sẽ không luận tội hắn ư?
Lý Đô hộ làm sao có thể chứng minh mình vô tội?
Cho dù là Dương Trưởng sử cũng mơ hồ phát hiện ra, Lý Văn Tước hoặc nói là toàn bộ huyện Trương Dịch đều bị bao phủ dưới một tấm lưới vô hình.
Bất kể tấm lưới này nhắm vào Lý Văn Tước hay công chúa, xem ra hắn đều không thể xử lý được.
Bây giờ lên thuyền của Như Dương Hầu có phải vẫn còn quá muộn không?
Dương Trưởng sử nhăn mặt suy nghĩ.
Chuyện này nối tiếp chuyện khác.
Đô hộ phủ cử người đi tìm kiếm khắp thành nhưng không thấy người trù nương đâu cả.
Vĩnh Bình thành, huyện lị của huyện Trương Dịch cũng không lớn lắm, từ khi phát hiện ra bị hạ độc cho đến khi ra lệnh bắt giữ chỉ mất chưa đầy một giờ, cổng thành sau khi trời tối đã đóng lại, đối phương chỉ có thể trốn trong thành. Nhưng dù vậy, một người trù nương đơn thuần trông giống như trở nên vô hình, biến mất hoàn toàn không để lại một chút dấu vết.
Lý Văn Tước bây giờ không chỉ chẳng giữ được mặt mũi, mà còn là Đô hộ Tây Châu, phụ trách quân sự của huyện Trương Dịch, nhưng ngay cả một người cũng không tìm thấy, nếu chuyện này truyền đến kinh thành, đám văn võ bá quan đó chắc chắn sẽ luận tội về sự kém cỏi của hắn, thậm chí nghi ngờ hắn thực sự có sự cấu kết với người Nhu Nhiên.