Lạc Châu cách Trường An gần ngàn dặm, nhưng cũng không phải là nơi xa xôi hẻo lánh, Thứ sử Lạc Châu tương lai sẽ được thăng chức, người được chọn phải là những người được hoàng đế sủng ái, bây giờ Lạc Châu xảy ra chuyện liệu các châu khác còn yên ổn được nữa không?
Chỉ vì một chiếc lá rơi mà biết đến cả mùa thu.
Cũng giống như trong một căn phòng, một khi người ta phát hiện trong đó có mối, rất nhanh sau đó sẽ phát hiện ra vấn đề của toàn căn phòng.
Lưu Phúc đương nhiên không ngờ sự việc lại sâu rộng như vậy, trong lòng hắn chỉ tràn đầy phẫn nộ vì có thể gia đình Trương Lục đã bị vu oan.
"Một khi đã biết chuyện rồi, nhất định phải tìm ra chân tướng, đòi lại công bằng cho hai mẹ con bọn họ!"
Vừa nói xong, hắn liền nhìn thấy đống tài liệu giày cộp bên trên bàn, miệng không khỏi cứng lại.
“Đừng nói tất cả chỗ này đều là những vụ án như vậy đó nha?"
“Hầu gia nửa đêm tới đây, chính là muốn làm việc giúp ta ư?” Lực Duy hỏi.
Lưu Phúc vỗ trán, hắn tới đây là vì không ngủ được, nhưng sau khi trò chuyện xong, bản thân lại cảm thấy sảng khoái hơn.
“Hôm nay khi nhìn thấy công chúa ngươi cảm thấy thế nào?”
Hắn đến gần Lục Duy với vẻ mặt hóng chuyện.
Ngươi nghĩ sao?
Công chúa không phải là người đơn giản.
Đây là phán đoán của Lục Duy.
Nhưng vẻ mặt của Lưu Phúc rõ ràng không nghĩ như vậy.
Lục Duy vẫn bình tĩnh: “Nói thế nào đây?”
Lưu Phúc thở dài: "Công chúa quá đáng thương, hòa thân mười năm mới về lại bị hành thích. Ta chỉ muốn hỏi xem bên Lý Văn Tước đó thế nào rồi, chẳng lẽ là người Nhu Nhiên làm ra chuyện đó?"
Lục Duy: “Hiện tại vẫn chưa có tin tức gì, ngày mai Hầu gia có thể tự mình hỏi Lý Đô hộ.”
Lưu Phúc tặc lưỡi: "Nếu kế hoạch của đối phương thất bại, chắc chắn sẽ thử kế hoạch khác.Chúng ta vẫn còn cách kinh đô rất xa..."
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa đã có tiếng bước chân gấp gáp.
Có người đi lên lầu, chạy tới gõ cửa.
"Lang quân, là ta đây, Hầu gia cũng đi cùng ngươi sao?"
Giọng của Lục Vô Sự có hơi run, tốc độ nói nhanh hơn một chút, nghe có gì đó không đúng.
Vào giữa đêm này...
"Mời vào." Lục Duy nói.
Lục Vô Sự đẩy cửa bước vào, trán đổ mồ hôi.
"Lang quân, Hầu gia, dịch quán xảy ra chuyện, bữa tối của công chúa bị đầu độc, có người chết!"
Lưu Phúc thầm kêu lên một tiếng, kinh hãi biến sắc.
Ngay cả Lục Duy cũng ngừng động tác.
"Ai chết? Công chúa có sao không?" Lục Duy cau mày.
"Công chúa không sao cả, người chết là một nha hoàn đang giúp việc trong bếp. Nàng ta được Đô hộ phủ cử đến, nghe nói rằng do tham ăn mà nàng ta đã lén nếm thử đồ ăn của công chúa, cuối cùng chết vì trúng độc!”
Lục Vô Sự thở hổn hển, chuyện này xảy ra quá đột ngột, khiến hắn toát mồ hôi lạnh, không khỏi vội vàng chạy tới báo tin.
Vụ hành thích lúc sáng đã thất bại, bây giờ vụ đầu độc cũng thất bại, Lý Văn Tước có thể sẽ khó ngủ đây.
…
Lý Văn Tước bây giờ thực sự lo lắng.
Sau khi biết tin, hắn liền sai người vây quanh dịch quán, vừa ra lệnh không được thả ai, vừa đích thân đến nhận tội với công chúa.
Nhưng điều tồi tệ vẫn chưa kết thúc.
Thuộc hạ nhanh chóng đến báo cáo rằng trước khi Lý Văn Tước ra lệnh bao vây dịch quán, một người đã biến mất.
Người này là Tô thị, chính là trù nương chuẩn bị đồ ăn cho công chúa.
Bây giờ mọi người trong thành đều biết làm việc ở Dịch quán là một công việc tốt.
Tô thị ban đầu không làm việc ở dịch quán mà nấu ăn ở Đô hộ phủ, Lý Văn Tước đã ăn vài lần và cảm thấy bà nấu rất ngon, hơn nữa Tô thị cũng là người trong phủ nên tương đối đáng tin cậy, sau đó ông mới dám chuyển bà đến nấu ăn cho công chúa.
Ai mà không biết, các sử giả của kinh thành cũng ở đây, thậm chí cả Công chúa điện hạ cũng ở đây, nếu làm tốt tự nhiên sẽ được khen thưởng, Tô thị lúc đó cũng rất vui vẻ.Thân phận của bà tầm thường, đây là lần đầu tiên được nhận được công việc tốt như vậy nên đã không ngừng dập đầu tạ ơn.
Ai ngờ trong bữa ăn đầu tiên đã có điều gì đó bất ổn.
May mắn thay, trước đó Lưu Phúc đã ăn ở một tửu điếm bên ngoài, lúc trở về cũng không gọi đồ ăn, nếu không hiện tại khó có thể nói là ai bị đầu độc.
Lý Văn Tước nghe xong, trong lòng kinh hãi, hắn lập tức ra lệnh cho người phong tỏa cổng thành, lục soát khắp nơi tìm Tô thị.
Là huyện lỵ của huyện Trương Dịch, Vĩnh Bình thành không lớn cũng không nhỏ, giữa đêm khuya tìm người không phải điều dễ dàng.
Lúc này, hai sứ thần Lưu Phúc và Lục Duy được báo cũng vội vàng chạy tới, hai người đã đến gần viện công chúa, chỉ cách cửa bên cạnh vài bước, Công chúa đương nhiên không ngủ, nàng đang ngồi đó nghe Dương trưởng sử báo cao.
Bởi vì đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, phản ứng đầu tiên của Lưu Phúc là nhìn vẻ mặt của công chúa trước.
Công chúa trông nhợt nhạt, có thể thấy rằng nàng đang rất đang sợ hãi.
Lưu Phúc nhìn thấy công chúa, vội vàng hỏi: "Điện hạ không khỏe à? Có cần mời đại phu tới khám không?"
Công chúa lắc đầu, yếu ớt nói: "Là bệnh cũ thôi, không sao đâu.”
"Công chúa có thuốc, bệnh này chỉ cần nghỉ ngơi là được. Nếu không phải một ngày phải chịu nhiều chấn động như vậy, bệnh cũ sẽ không tái phát. Thân là nô tỳ lại không thể chia sẻ nỗi lo lắng của chủ nhân, ta lại vô năng vậy nên kính xin các vị đại nhân nhanh chóng bắt hung thủ. Điện hạ phụng mệnh hòa thân, mười năm nếm mật nằm gai cuối cùng cũng chờ được đến ngày Nhu Nhiên bị diệt. Công chúa khó lắm mới có cơ hội quay về, vậy mà các người lại điên cuồng đi công kích một nữ nhân yếu đuối như vậy?! Điện hạ lại làm sai chuyện gì rồi!”
Phong Chí, thị nữ bên cạnh đột nhiên xen vào với giọng điệu hung dữ khiến Dương Trưởng sử và Lưu Phúc cảm thấy bồn chồn và xấu hổ.
Đặc biệt là Lưu Phúc vốn là có thiện cảm với công chúa, lại thích dáng vẻ yếu đuối như liễu của nàng, bây giờ càng thương hoa tiếc ngọc hơn, muốn lập tức vỗ ngực cam đoan sát thủ sẽ bị bắt và trừng phạt.
"Thích khách đã nhượng bộ, người của Đô Hộ phủ cũng đã tăng cường thẩm vấn. Chắc chắn hắn đã sớm phát hiện ra điều gì đó. Ngoài ra còn có vấn đề đầu độc cũng đã điều tra sơ bộ. Chất độc trong thức ăn hẳn là cỏ đoạn trường thảo( hay còn gọi là lá ngón), chúng được dùng với liều lượng cực lớn, đối phương dùng hạt hồi sao để che đậy, mùi vị món ăn cực kỳ cay, thị nữ đã chết chắc không ngửi thấy nên mới ăn nhiều như vậy.”