"Lục lang, Duy Duy..."
Âm thanh theo khe cửa theo gió truyền vào, giống như bóng ma gào thét giữa đêm.
Trương Dịch là một thị huyện nhỏ, lại mới được thu hồi, thậm chí cả Đô hộ phủ vẫn còn tương đối thô sơ, Lý Văn Tước vội vàng thu dọn dịch quán tốt nhất để đợi công chúa dọn vào, trong khi Lưu Phúc, Lục Duy và các sứ thần khác không còn lựa chọn nào khác ngoài sống ở viện bên cạnh.
Điều kiện của viện khác có hạn, phòng của Lục Duy và Lưu Phúc ở cạnh nhau, còn Lữ Vô Sư và đoàn tùy tùng ở ở tầng dưới.
"Lục Tứ lang, mở cửa!"
Tiếng kêu như ma sói của Lưu Phủ vang lên, đến cả họ hàng hang hốc của Lục Duy cũng sắp bị hắn gọi ra rồi.
"Lục--"
Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.
Lưu Phúc vui mừng khôn xiết, ngẩng đầu nhìn thấy Lục Duy ăn mặc chỉnh tề, trông rất tỉnh táo.
“Ngươi vẫn chưa ngủ à?”
“Ngoài cửa ồn ào quá, ta ngủ không yên.”
Lục Duy quay lại bàn, trong tay vẫn cầm chiếc bút lông còn chưa khô.
Lưu Phúc không để ý đến lời xỉa xói của đối phương mà theo hắn vào trong, rồi ngồi xuống bên cạnh lò than.
"Bên ngoài lạnh quá. Thời tiết chết tiệt này còn tệ hơn ở kinh thành gấp trăm lần. Khi nào chúng ta mới có thể trở về đây?"
Vừa phàn nàn, hắn vừa quay lại và thở hổn hển khi nhìn thấy hai xấp giấy tờ trên bàn của Lục Duy.
"Ngươi không phải mang việc từ kinh thành đến đây đó chứ? Nếu không có ngươi, Đại Lý Tự sẽ không làm được sao?!"
"Đây đều là những vụ án bí ẩn chưa được giải đáp, đã kéo dài hơn mười năm từ thời Quang Hoa đến Cảnh Đức. Trong đó có một số vụ vẫn chưa kết án, cho đến bây giờ cũng chẳng ai thèm tra nữa.”
Cuộc hành trình dài từ kinh đô đến Trương Dịch thật nhàm chán, vì vậy Lục Duy đã lục lại những vụ án cũ này như một cách để giải tỏa nỗi buồn chán.
Lưu Phúc bối rối: “Nhiều vụ án treo lơ lửng nhiều năm như vậy liệu còn có thể giải quyết được sao?”
Lục Duy: “Hầu hết đều không thể.”
Nhưng đằng sau mỗi vụ án đều có những câu chuyện mà dư luận ít ai biết đến.
Các quan đại thần thường có thói quen thông qua các bản sao chép hoặc tấu chương mà quan địa phương trình lên để giải quyết, nhưng Lục Duy lại phát hiện ra một điều, hắn có thể nhìn ra được nhịp sống hàng ngày của bách tính thông qua những vụ án chưa có lời giải này.
Vụ án Lưu thị sát phu. Hai phu thê thành thân được 8 năm. Trương Lục kiếm sống bằng nghề đánh cá và bán cá. Sáng sớm ngày 16/8, hắn đi câu cá sau đó không trở về. Vài ngày sau, người ta phát hiện ra một cánh tay bị chó cắn đứt nên đã đi báo quan, vụ việc Trương Lục chết rồi bị chôn ở sân sau vườn được đưa ra ánh sáng, Lưu thị phạm tối sát phu, đế mùa thu năm nay sẽ xử trảm.
Lưu Phúc tùy ý cầm tập văn kiện trên cùng đọc đến đây rồi thở dài.
"Đây là vụ án từ năm ngoái, sau này cũng đã có kết luận rồi thây, nếu vậy thì tại sao vẫn chưa giải quyết xon?"
Lục Duy nói: “Ba tháng trước khi xảy ra sự việc, hàng xóm của Trương Lục Hoành đã nhìn thấy hắn ra vào tiệm cầm đồ nhiều lần, họ cũng nghe nói rằng hai phu thê đã cãi nhau vài lần về việc hắn đem của hồi môn của Lưu thị đi cầm, thậm chí Lưu thị cũng đã từng dọa gϊếŧ Trương Lục.”
Lưu Phúc: "Điều đó không phải rõ ràng lắm sao? Lưu thị tức giận vì Trương Lục không có thu nhập, muốn cầm đồ của hồi môn của mình nên nàng ta đã gϊếŧ chết hắn."
Lục Duy: "Trương Lục là một ngư dân. Đánh cá là một công việc tốn nhiều công sức. Hắn ta đã đánh cá nhiều năm như vậy cho nên sức lực rất lớn. Lưu thị là một nữ nhân yếu đuối.Cho dù có nhân lúc hắn ta say rượu hay đi ngủ để sát hại thì cũng không thể. Hơn nữa tại sao sau khi gϊếŧ người nàng lại chặt xác và chôn Trương Lục ở sân sau? Hàng xóm có thể nghe thấy hai vợ chồng cãi nhau nên chắc hẳn cũng nghe thấy tiếng đào đất chôn xác, điểm còn nghi hoặc chính là ở đây.”
Lưu Phúc không nói nên lời.
Lục Duy nói thêm: “Ngoài ra, hai người đã thành thân được 8 năm và chỉ có một cô con gái. Theo lời khai của người hàng xóm, mặc dù Trương Lục ngày thường hay phàn nàn nhưng hắn rất yêu con gái mình, Lục thị cũng như vậy, nếu như gϊếŧ Trương Lục con gái nàng sẽ trở thành cô nhi, cho dù không vì con gái thì nàng cũng sẽ không làm chuyện như vậy chỉ vì vài lời nói. "
Lưu Phúc: "Sau đó ngươi phát hiện được cái gì?"
Lục Duy: "Lạc Chây đã trải qua hạn hán trong khoảng hai tháng liên tục kể từ tháng 8 năm ngoái, Trương Lục không có cá để đánh bắt. Do không có thu nhập nên hắn chỉ có thể làm các việc lặt vặt nay đây mai đó. Để phụ thêm thu nhập cho gia đình, Lưu thị cũng nhận đồ về để may vá, người đã tạo ra sinh kế cho nàng là Chung gia giàu có. Chung gia ỷ vào mình có quan hệ với Đô hộ Lạc Châu, cho nên để mặc cho đứa con trai duy nhất của mình làm điều ác, hắn ta rất thích nhắm vào những phụ nữ xinh đẹp nhưng nghèo khó.”
Chỉ có sắc đẹp mới có thể lọt vào mắt xanh của Chung Đại Lang, những người đó có gia cảnh bần hàn cho nên họ chẳng thể báo quan, cuối cùng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Ngày Trương Lục mất, Lưu thị cũng được Chung gia đó gọi đến lấy mẫu thêu mới. Ngày đó đêm muộn Lưu thị mới trở về, lại không thấy Trương Lục đâu, nàng sợ danh tiếng của mình sẽ bị tổn hại, hơn nữa bản thân cũng biết Chung gia có quan hệ mật thiết với quan phủ, cho đến khi bị bắt nàng không dám lên tiếng, sau khi bị kết tội sát phu, nàng đã kêu oan nhiều lần nhưng vô ích”.
Lưu Phúc chăm chú nghe, không khỏi cau mày: “Trương Lục và con gái thì sao? Phu thê, một người chết, người kia bị bắt, con gái chẳng phải sẽ không có ái chăm sóc sao?”
Lục Duy: “Kể từ khi phụ mẫu gặp tai nạn, con gái họ đã được nhà họ Chung nhận nuôi. Ta đã phái người đến kiểm tra, cô bé đã ký giấy bán thân, trên đó là dấu vân tay của Lưu thị, nhưng nàng lại thề rằng sẽ không bao giờ bán con gái mình.
Lưu Phúc tức giận: "Làm nhục mẹ, gϊếŧ cha, cướp đi con gái của người ta?H thật sự muốn một tay che trời sao?!"
Lục Duy liếc hắn một cái, không nói gì.
Gϊếŧ người đền mạng.
Đây là luật cơ bản nhất và được áp dụng ở hầu hết mọi triều đại.
Nhưng luật càng đơn giản thì càng dễ bị lợi dụng.
Do thân phận của nghi phạm và người đã chết nên vụ án hầu như không thu hút được sự chú ý của bất kỳ ai, nếu không phải vì đợt hạn hán khắc nghiệt năm ngoái hoàng đế muốn ân xá thì tất cả tội phạm đều phải chịu án tử hình, cho nên đã lật lại những vụ án tồn đọng ở Lạc Châu, thì có lẽ vụ án của Lưu và Trương Lục cũng giống như hai chiếc lá rụng nên héo vào mùa thu, không thể tạo nên sóng gió.
Sau trận hạn hán năm ngoái, thứ sử Lạc Châu báo cáo với triều đình rằng địa phương không có thu hoạch, kho lương trống rỗng, đồng thời thượng tấu xin triều đình phân bổ ngũ cốc, khi đó hắn cũng đệ trình "Bản danh sách chết đói ngàn dặm", lúc đó triều đình đã phân phát rất nhiều lương thực, nhưng đến nay hắn đã cấu kết với các hộ lớn ở địa phương, để giúp trấn áp vụ án, Lục Duy gần như chắc chắn rằng số lương thực cứu trợ cấp cho hạn hán lúc đó chưa chắc đã thực sự đến tay người dân.