Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phương Phi Tận

Chương 19: Mẫu phi

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Bệ hạ, tam hoàng tử cầu kiến"

Hoàng đế khẽ siết một quả mơ ngâm, lơ đãng nói "Đều đã khuya đến vậy, nó tới để làm gì... Thôi vậy, gọi nó vào đi"

Lục Khai Hoàn đi vào từ cửa sau Ninh Tuyển cung, chậm rãi đi tới trước giường Hoàng đế, quỳ xuống hành lễ "Tham kiến phụ hoàng"

"Đứng lên đi" Trong miệng Hoàng đế còn đang ngậm mơ ngâm, khi nói có chút không rõ ràng "Có chuyện gì?"

"Phụ hoàng, nhi thần đến là muốn giúp phụ hoàng phân ưu... Đột Quyết... nhi thần tự nguyện, dùng tự do của bản thân đổi lấy ngày tháng thái bình của Đại Thiên quốc"

"Ồ? Đột Quyết... Ngươi nguyện đi?"

Lục Khai Hoàn khẽ cười lạnh trong lòng, bất luận hắn có tự nguyện hay không, chỉ sợ chuyến đi này, trong lòng hoàng đế cũng sẽ không hề do dự để hắn đi làm chất tử, đã như vậy, không bằng hắn chủ động, tranh thủ thêm thời cơ

"Vâng, phụ hoàng, hai vị hoàng huynh của nhi thần đều là tuổi trẻ tài cao, chỉ có mình nhi thần, vừa mới làm lễ cập quan, ở Đại Thiên quốc cũng không có năng lực gì đáng để cống hiến, không bằng phái nhi thần đến Đột Quyết! Thế nhưng, nhi thần cũng có một tâm nguyện nho nhỏ, khẩn xin phụ hoàng đáp ứng"

"Tâm nguyện gì?"

"Xin phụ hoàng thứ tội, từ nhỏ, nhi thần đã cùng mẫu phi chia lìa, đến nay cũng đã được 12 năm, nguyện vọng của nhi thần chỉ có một, đó là trước khi đi, cho nhi thần gặp mặt mẫu phi một lần, hoặc nói với nhau mấy câu thôi cũng đã đủ. Lần đi Đột Quyết này, nhi thần cũng không biết có còn cơ hội quay về hay không, nhi thần chỉ muốn chính miệng nói lời từ biệt cùng người, muốn để cho người an tâm, cho dù.... Cho dù người đã không còn nhận ra nhi thần...."

Mẫu phi của hắn – Huệ phi

Huệ phi

Danh tự này đã bị quên lãng từ lâu, Hoàng đế thoáng hoảng hốt khi nhớ lại vị cố nhân năm nào

Nhiều năm như vậy, Vân Dung cung vẫn luôn là cấm địa không được nhắc đến, lâu dần, ngay cả chính bản thân ông cũng đã quên mất, đôi mắt nhìn làn nước của nữ nhân kia

Hoàng đế từng yêu nàng sao? – Chỉ sợ đến cả chính bản thân cũng không trả lời được

Lúc Hoàng đế vẫn còn là Hoàng tử, ông dùng thời gian để học cách làm vua. Bài học đầu tiên của học làm hoàng đế, chính là phải đoạn tuyệt tình cảm, đối với tất cả mọi người đều phải tàn nhẫn

Vì hoàng vị, một nữ nhân sao có thể để vào mắt ông

Chỉ là, ngay cả chính ông cũng không nhận ra, khi nghe tin Huệ phi điên rồi, ông đã ngồi trắng đêm trên long sàn

Một nữ nhân linh động thông minh, tại sao nói điên liền điên?

.....

"Uống nước nhớ nguồn, vốn là chuyện thường tình..." Hoàng đế hắng giọng, rốt cuộc ngập ngừng hồi lâu, hắn vẫn nói "Ngươi đi đi"

"Đa tạ phụ hoàng! Vậy nhi thần không quấy rầy người nghỉ ngơi, nhi thần xin cáo lui"

Mạnh Sênh nhìn thấy Lục Khai Hoàn từ trong Ninh Tuyển cung bước ra, y nhanh chóng cầm áo khoác phủ lên vai hắn

"Điện hạ, nô tài nhìn thấy bên ngoài đã nổi gió, người lại mặc quá ít..."

Lục Khai Hoàn lắc đầu, hắn rất tự nhiên vươn tay ôm lấy Mạnh Sênh, ngữ khí 3 phần trách cứ, 7 phần đau lòng "Hơn nửa đêm còn chạy ra ngoài, ngươi nhìn hai tay của ngươi đi, có giống như hai khối băng không? Lần sau ta không đồng ý cho ngươi tùy tiện ra ngoài dưới trời giá rét này, ngoan ngoãn ngồi trong phòng sưởi ấm cho ta! Có nghe không?"

Lục Khai Hoàn đang ở tuổi thanh niên, thân thể tráng kiện, trong ngày đêm rét lạnh, hơi ấm trên người hắn vẫn có thể truyền đến người Mạnh Sênh, nhiệt độ này, như đã luôn ở trong máu thịt của hắn vậy

Mạnh Sênh ngẩng đầu nhìn người thanh niên trước mặt, y cảm tưởng như đang thấy được hơi ấm của ngày xuân

Người trước mắt, chính là mùa xuân ấm áp trong nhân sinh lạnh lẽo này, như tia nắng của mặt trời xuyên thủng tầng mây mù, chỉ là, tia sáng này cực nóng, nóng đến mức, Mạnh Sênh không biết bản thân y có thể nắm bắt lấy tia sáng này không, hoặc là nói, tia sáng này có nguyện ý ở lại bên cạnh mình hay không

Mạnh Sênh nghĩ rồi nghĩ, sau đó nghĩ đến nụ hôn dưới ánh trăng hôm nào

- ------------------------------------------

Mấy ngày này, y luôn tiếp xúc với cung nữ Lan nhi bên Ninh Tuyển cung, năm nay nàng cũng đã 19, so với y còn lớn tuổi hơn, tính tình nghịch ngợm lại ham chơi, xưa nay đều rất tham ăn, luôn tìm thái giám có cơ hội xuất cung, nhờ mua những đồ ăn ngoài cung, sau khi quen biết được Mạnh Sênh, nàng cũng hay nhờ Mạnh Sênh mua đồ ăn về giùm, hầu bao mà Lục Khai Hoàn nhìn thấy lúc trước, cũng chính là quà đáp lễ của Lan nhi đưa cho

Nàng cùng Mạnh Sênh đều là người chung khổ, từ nhỏ đã bị người nhà bán vào cung, thấu hiểu cho nhau, tình cảm vẫn như tỷ đệ

"Lan Nhi tỷ, từ trước đến giờ tỷ đã yêu thích một người nào chưa?"

"Đương nhiên là có, đại ca nhà ta còn đang chờ ta xuất cung sẽ đem ta gả đây!"

"Vậy.... yêu thích một người là cảm giác gì? Hoặc là nói, làm sao để biết bản thân yêu thích người đó?"

Lan Nhi che miệng cười rộ, hai mắt cong cong "Ôi, ngươi là đang coi trọng tiểu cung nữ nào sao?"

Trong đầu Mạnh Sênh đột ngột xuất hiện gương mặt anh tuấn của Lục Khai Hoàn, nghĩ đến danh từ cung nữ mà ghép với hắn, y không khỏi bật cười

"Nhưng mà ta nói này, với gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn này của ngươi, tiểu cung nữ khắp cung này cũng cảm thấy hổ thẹn đấy" Lan Nhi véo một bên má của Mạnh Sênh, cười hắc hắc "Ngươi đó, nếu muốn xác định tình cảm của chính mình, thì lén chờ cho tiểu cung nữ ngủ say, người tiến đến hôn lên môi người đó, nếu như hôn xong ngươi cảm thấy mặt nóng nóng, trái tim đập loạn, thì đấy chính là yêu!"

"Hôn... Hôn người đó?!" Mạnh Sênh trợn trắng mắt "Không... ta không..."

"Thì chỉ thử thôi mà, chứ ngươi ngốc như vậy, biết chừng nào mới phát hiện?"

- ---------------------------

Nụ hôn trộm dưới ánh trăng hôm nào, trong lòng ngực như có một ngọn núi lửa phun trào, đến tận khi Mạnh Sênh chạy về phòng, đưa tay sờ vào ngực, cả người y đều như bị thiêu cháy, đó không phải là cảm giác mới mẻ - vô số cảm xúc đan xen, xấu hổ, căng thẳng, kích động, vui mừng, tất cả quyện vào nhau thành một hỗn hợp, khiến đầu óc như đặc lại, đầu váng mắt hoa

Đây chính là thích đúng không?

- --------------------------------

"Nghĩ gì mà nhập thần vậy?" Lục Khai Hoàn vén lọn tóc rối trước mắt, đem người đang suy nghĩ thất thần kéo về "Ngươi đến đúng lúc lắm, theo ta đến Vân Dung cung đi"

"Bây giờ đi?"

Lục Khai Hoàn buông tay đang ôm y, quay người bước đi, vừa đi, hắn vừa trầm giọng nói "Tuy rằng Lục Viễn Đạt vì chuyện lần trước, mất đi ân sủng của hoàng đế, thế nhưng căn cơ trong triều thâm hậu, lầu cao không chỉ có một viên gạch mà thành, thế lực trong triều của hắn không hề ít, có những người đó che chở cho hắn, chúng ta đấu không lại, cộng thêm không có chứng cứ trực tiếp chứng minh hắn mưu phản. Kỳ thực, lần chọn chất tử này, ta cũng đoán trước được hoàng đế sẽ chọn ai, nghe Lang Vũ Hoa báo lại, ta cũng không bất ngờ lắm"

"Điện hạ, Mạnh Sênh vẫn sẽ luôn ở bên người"

"Không" Lục Khai Hoàn lắc đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn y "Vì ta hiểu được điểm này của ngươi, nên không muốn kéo ngươi đến Đột Quyết chịu khổ, ta chủ động đi nhận lấy củ khoai nóng này, chủ yếu muốn tìm cơ hội xoay chuyển, mà cơ hội này nằm ở Vân Dung cung, nếu như ta không đến, đợi khi có thánh chỉ ban xuống, đấy mới là hết đường xoay chuyển. Chủ động xin đi, chủ yếu là muốn đến Vân Dung cung một lần"

Vừa đi vừa nói, cuối cùng hai người cũng đã đến trước cửa cung Vân Dung

Bởi vì hoàng đế không cho bất cứ người nào lại gần Vân Dung cung, Lục Khai Hoàn cũng đã từ lâu không nhìn thấy Huệ phi, hắn sống nhiều năm như vậy, những ký ức lúc trước đã mơ mơ hồ hồ, chỉ nhớ rõ khi Vân Dung cung chưa bị làm thành lãnh cung, khắp nơi đều có bạch ngọc trang trí, cảnh sắc phú quý nhưng lại nho nhã, so với hình ảnh âm u vắng lặng trước mắt, một trời một vực

Bảng tên Vân Dung đã cũ nát, nằm bên cạnh những viên đá cuội, Lục Khai Hoàn đi về phía trước, đối diện với thị vệ nói "Theo khẩu dụ của hoàng thượng, ta vào là để gặp mặt Huệ phi"

Thị vệ kia là lần đầu đến chỗ này trực, vốn vô cùng chán nản, lúc này nghe Lục Khai Hoàn nói xong, hắn cũng không dây dưa, trực tiếp để cho hắn vào

"Mạnh Sênh, ngươi chờ ta ở ngoài"

Mạnh Sênh hiểu ý hắn, gật đầu, nếu như có gì dị động, lập tức báo cho hắn. Nghe Lục Khai Hoàn phân phó, Mạnh Sênh liền đi tìm cho mình một chỗ núp tốt

Lục Khai Hoàn hít sâu, đẩy cửa bước vào

"Ai?"

Tiếng chất vấn đơn giản, nhưng đã rất lâu rồi Lục Khai Hoàn mới có thể nghe lại
« Chương TrướcChương Tiếp »