Chương 2: Hệ Thống Siêu Cấp Đơn Giản Hóa (1)

Diệp Đan Hà hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Quên đi, chúng ta dù sao cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ta cũng biết ngươi đang rất tức giận. Lúc này ta cũng không so đo với ngươi.”

Ánh mắt nàng hướng về chiếc nhẫn trong tay Vân Cẩm: "Ta còn nguyện ý tiếp tục giúp ngươi. Nhưng mà, ngươi phải cho ta một chút chỗ tốt chứ. Ta rất thích nhẫn trên tay ngươi, ngươi tặng cho ta có được hay không?”

Chiếc nhẫn này, thật ra nhìn rất bình thường.

Nhưng Diệp Đan Hà chẳng biết tại sao, chính là không hiểu sao muốn có được nó.

Nàng ta tin vào trực giác của mình.

Nhất định phải có dước chiếc nhẫn này.

Vân Cẩm nhìn thoáng qua Diệp Đan Hà.

Diệp Đan Hà có chút gấp gáp: "Ngươi rốt cuộc suy nghĩ như thế nào rồi?"

Cẩm Vân cong cong khóe môi, thanh âm vô cùng bình dị: "Ý tốt của ngươi, ta xin nhận. Nhưng không cần.”

"Ngươi sao lại không biết tốt xấu như vậy!" Diệp Đan Hà tức giận giậm chân.

“Đúng vậy. Cho nên, ngươi có thể lăn được rồi." Vân Cẩm trực tiếp đáp lại, sau đó xoay người rời đi.

Diệp Đan Hà nhìn bóng lưng của nàng, đáy mắt hiện lên một tia oán độc.

Hãy chờ đấy.

Nữ nhân này còn tưởng rằng nàng vẫn là đại tiểu thư Vân gia sao?

Một ngày nào đó nàng sẽ biết, ở thế giới tu tiên này nàng không là cái đinh gì cả!

Diệp Đan Hà hít sâu một hơi, tâm tình bình phục một ít.

Bản thân hoàn toàn không cần phải vội vàng.

Chờ Vân Cẩm kiểm tra thất bại, không muốn bị đuổi ra tông môn, nàng ta lại đưa ra đề nghị lúc trước.

Chẳng lẽ nàng còn có thể cự tuyệt lần nữa?

Chờ nàng trở thành tỳ nữ của mình, chính mình hỏi nàng muốn cái nhẫn đó, nàng còn có thể không chấp nhận sao?

Nghĩ đến đây, Diệp Đan Hà hoàn toàn bình tĩnh.

Nàng sẽ cho Vân Cẩm biết, Thiên Linh Căn cùng Ngũ Linh Căn, khác biệt lớn như thế nào!

Ngay lúc này.

Một đạo thanh âm uy nghiêm vang lên.

Chưởng giáo Triệu Vô Cực nói: "Số người thông qua khảo nghiệm cửa thứ nhất: 96 người. Cửa thứ hai, khảo nghiệm ngộ tính. Người đâu, hạ phát công pháp tu luyện vô thuộc tính: Huyền quyết.”

Đệ tử Thiên Tinh Tông nhanh chóng phát cho mỗi người một quyển sách nhỏ.

“Huyền quyết là công pháp cơ sở vỡ lòng. Công pháp này không có thuộc tính, linh căn nào cũng đều có thể tu luyện. Ghi xuống nội dung trong sách, lập tức bắt đầu tu luyện. Càng sớm tu luyện xuất hiện linh khí thì ngộ tính càng cao. Chỉ cần có thể ở trong nhóm mười người tu luyện ra link khí đầu tiên, bất luận thuộc tính linh căn như thế nào, đều không cần điều kiện được thu vào môn hạ. Hiện tại, bắt đầu tính giờ.”

Chưởng giáo nói xong, liền nhìn về phía Diệp Đan Hà, trên mặt lộ ra một nụ cười hài lòng.

Hôm nay bất luận cuối cùng có thể chiêu được mấy đệ tử, có Thiên Linh căn này, chính là thu hoạch cực lớn.

Thiên Linh Căn bình thường ngộ tính cũng cao, lần kiểm tra này, Diệp Đan Hà sợ là lại muốn đứng đầu.

Trên quảng trường.

Một nén nhang từ từ bốc cháy.

“Thời gian, bắt đầu.”

Vân Cẩm mở sách ra, tiện tay lật xem.

Diệp Đan Hà nhìn thoáng qua Vân Cẩm, lộ ra một nụ cười trào phúng.

Vân Cẩm này chẳng lẽ còn muốn xông vào top 10, đạt được cơ hội gia nhập tông môn?

Nàng là đại tiểu thư không ra khỏi cửa lớn thì có thể có cái ngộ tính gì?

Lần này, chính nàng ta sẽ cho nàng hoàn toàn tuyệt vọng.

Vân Cẩm vừa lật xem sách nhỏ, vừa mặc niệm trong lòng.

“Dùng ngón tay vàng”