Quyển 1 - Chương 7

Kỳ thật nghĩ lại, Lục Chi Dao đã từng thích Thẩm Việt Qua, bọn họ là hàng xóm từ bé cũng coi như trúc mã trúc mã, Thẩm Việt Qua lớn hơn y một tuổi từ nhỏ đã rất chiếu cố Lục Chi Dao, hai nhà bọn họ đều không tính là giàu có gì nhưng ba của Thẩm Việt Qua có kinh doanh một quán mì.

Thẩm Việt Qua nối nghiệp cha mình, Alpha thanh nhã làm rất tốt, dịu dàng lại chuyên nghiệp vừa kinh doanh quán ăn gia đình vừa chăm sóc mình. Cùng Thẩm Việt Qua kết hôn sinh hoạt cả đời đối với người bình thường cũng không tệ, đây là suy nghĩ của Lục Chi Dao trước khi bước vào sòng bạc.

Thế nhưng vì sao lại cố tình để cho một người xuất thân nghèo khó như y thấy sự hưng thịnh phồn hoa chứ? Lục Chi Dao từ khi bước vào sòng bạc, tiệc tùng xa hoa khiến Lục Chi Dao gần như bị ám ảnh bởi việc có thật nhiều tiền, dần dần sự ôn nhu dịu dàng của người chồng liền biến thành ngu dốt bảo thủ, cả ngày chỉ biết làm mì, ngày lễ chỉ biết tặng hoa có chổ nào có thể so sánh với phú nhị đại lắm tiền trong sòng bạc?

Bọn họ tuỳ tiền tặng lễ vật cũng đủ để Thẩm Việt Qua sống đủ một năm huống chi Lục Chi Dao diện mạo không kém, dáng người cũng tốt, Omega như vậy làm sao cam tâm để Thẩm Việt Qua đánh dấu. Vì thế Lục Chi Dao lấy cớ mình còn chưa chuẩn bị tốt mà người chồng yêu thương y cũng không ép buộc, chỉ là mỗi lần y vào sòng bạc, anh đều dặn dò giải trí một chút là được không nên cược quá lớn.

Nhưng nếu Thẩm Việt Qua có bản lĩnh kiếm tiền, y có cần băn khoăn cho cuộc sống như vậy sao? Số tiền y kiếm được không phải là muốn cải thiện cuộc sống sao? Lục Chi Dao đem lời dặn của chồng như gió thổi qua tai, dưới sự kí©h thí©ɧ của đám phú nhị đại, y càng cược càng lớn.

Vì thắng thậm chí y còn gian lận cho đến khi bị người trong sòng bạc bắt được, khi bị một đám Alpha vây quanh muốn bán y làm kỹ nữ, trong lòng y liền nảy lên oán hận Alpha dịu dàng nhu nhược kia, mà chút ái náy còn xót lại cũng bị người chồng trở về với cơ thể mang đầy dấu vết của Alpha khác đập tan không còn một chút.

“Tiểu Dao chúng ta rời khỏi đây ra nước ngoài thôi, anh mua vé máy bay rồi, không sao đâu. Chúng ta ra nước ngoài ông chủ sòng bạc kia sẽ không thể tìm được em.”

Lục Chi Dao nhìn cơ thể mệt mỏi của người trước mặt, người chồng yêu thương y lần đầu tiên không dám nhìn vào mắt y, tối hôm qua cuối cùng đã xảy ra chuyện gì trong lòng hai người đều rõ ràng nhưng anh vẫn dịu dàng yêu thương y như vậy, không trách cứ mà còn muốn dùng cách trốn tránh để giải quyết vấn đề. Trước kia Lục Chi Dao thích nhất sự dịu dàng của anh, hiện tại hận nhất cũng chính là nó.

“Ra nước ngoài? Ra nước ngoài để trở thành một kẻ nghèo khổ không có gì?! Thẩm Việt Qua! Anh có phải là Alpha hay không? Anh không thể vùng dậy trả thù sao?! Hắn ta muốn bắt vợ anh bán làm kỹ nữ! Anh thật có tiền đồ! Hừ!”

Người chồng mang đầy dấu hôn đang thu dọn hành lý đột ngột dừng tay, mặc dù cậu cố gắng kéo tay áo xuống thấp nhưng vẫn không thể che đầu dấu vết hai tay từng bị trói, nghe được tiếng trách cứ của vợ, cậu chậm rãi xoay người ánh mắt ái náy:

“Tiểu Dao, là anh không có năng lực…..anh ….chúng ta ra nước ngoài đi, sau đó…sau đó anh có thể làm việc để nuôi em, không cần ở lại đây, ông chủ đó sẽ không tha cho em.”

Lục Chi Dao chỉ là nhất thời giận quá mất khôn, y cũng biết rõ chồng mình không có khả năng chống lại Tần gia, y không muốn mình trở thành kỹ nữ bị vạn người cưỡi nhưng nghĩ lại nếu đi nước ngoài còn phải dựa vào Thẩm Việt Qua nuôi nên thu lại oán hận, không nói lời nào nhào vào ngực Thẩm Việt Qua.

Thẩm Việt Qua thâm tình ôm vợ mình, nội tâm lại đang trêu chọc hệ thống: "Vai chính thụ của các ngươi, cũng chỉ được như vậy?"

1123 không hài lòng: "Không phải, nhân phẩm của nhân vật chính biến hoá theo nội dung cốt truyện, à mà đúng rồi, Tần Kế Khai vẫn luôn giám sát ký chủ, các ký chủ trước đây đều bị bắt tại sân bay sau đó đánh gãy chân, vai chính thụ cũng sẽ bị bán làm kỹ nữ cho nên phương án này không thể thực hiện được.”

Thẩm Việt Qua giả vờ lo lắng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Ta không thể kiếm được nhiều tiền như vậy hay là ta báo cảnh sát?"

Kỳ thật hệ thống không cần đề phương án giải quyết cho ký chủ nhưng có thể 1123 cảm thấy cậu tương đối thê thảm cho nên nó kiên nhẫn giảng giải kết quả của các ký chủ trước:

“Không khả thi, Tần gia cũng tham gia vào chính trị và quân sự, ký chủ sẽ chỉ nhận sự trả thù còn ác liệt hơn.”

Thế giới bất hợp lý như vậy cũng có sao, Thẩm Việt Qua nghe xong cũng muốn cười nhưng cậu nhịn xuống, khiêm tốn thụ giáo*: “Vậy tôi có thể dùng biện pháp gì để cứu vai chính thụ đây?”

1123 im lặng một lúc lâu: “….vậy nên chưa từng có ký chủ nào có thể thành công giải cứu nhân vật chính.”

......

Thẩm Việt Qua không nói gì, cậu cũng đã có biện pháp, chỉ là trên đường mang theo "vợ" chạy trốn có chút nhàm chán, trêu chọc hệ thống một chút, hệ thống còn đang tận tâm tận lực lo nghĩ cho cậu, cái gì mà bán nhà, bán thận, một ngày làm việc 20 tiếng đồng hồ hay là thận một người không đủ liền kéo vai chính thụ cùng nhau bán.

Thẩm Việt Qua xem như đang nghe chuyện cười, cậu sẽ không sống khốn khổ như vậy, theo phán đoán của cậu, người đàn ông làm cậu ăn không ít khổ sở trên giường tối hôm qua đang trên đường đến.

Đường đến sân bay thuận lợi đến có chút kỳ lạ ngay cả Thẩm Việt Qua còn cho rằng mình có thể đi chơi một chuyến thì trong phòng chờ liền truyền đến thông báo chuyến bay bị hoãn, Lục Chi Dao nghe không thể lên máy bay, Omega vốn đang bất an theo bản năng nắm chặt tay người chồng Alpha bên cạnh:

"Chuyện gì vậy? Tại sao lại bị hoãn?”

Thẩm Việt Qua trở tay nắm lấy tay Omega, bàn tay ấm áp an ủi Omega: "Không sao đâu, có lẽ là thời tiết không …..."

Lời còn chưa dứt, Lục Chi Dao lập tức cảm thấy bàn tay đang nắm tay mình siết chặt, làm tay y có chút đau, Thẩm Việt Qua từ nhỏ đều là một bộ dáng dịu dàng ôn nhu đối xử với người khác nhưng lúc này trên mặt Alpha bên cạnh đầy vẻ sợ hãi và hoảng loạn, cậu giống như một còn thú nhỏ gặp phải kẻ thù mạnh mẽ, ở trước mắt đối thủ hùng mạnh cho dù có bản tính Alpha nhưng chung quy cậu cũng chỉ là bại tướng dưới tay đối phương.

Phòng chờ không biết được dọn sạch từ lúc nào, hành khách cũng đã rời đi thay vào đó là những người trông giống như vệ sĩ canh gác ở mọi, vệ sĩ được huấn luyện bài bản bao quanh họ giống như một thiên la địa võng mà Tần Kế Khai thì giống thợ săn cấp cao.

Hắn là Alpha cao cấp, vóc người cực cao, quanh năm đứng trên đỉnh quyền lực cũng làm cho khí thế của hắn khác với mọi người khi hắn xuyên qua đám vệ sĩ chậm rãi đi tới, đôi mắt nhìn chằm chằm Thẩm Việt Qua giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, càng đi đến gần, cảm giác áp bách của Alpha đỉnh cấp lặng lẽ lan tràn trong không khí.

Tần Kế Khai nhìn thấy đôi tay đan chặt vào nhau của Thẩm Việt Qua và Lục Chi Dao, khi bọn họ đối mặt với hắn sắc mặt cực kỳ tái nhợt, giống như là một đôi tình nhân cực kỳ ân ái, mà hắn chỉ là kẻ ác chia rẽ bọn họ.

Nhưng hắn không cho phép, cho dù Thẩm Việt Qua là Alpha, không thể đánh dấu được thì hắn cũng đã từng tiến vào khoang sinh sản của cậu, dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đầy cậu, hắn như thế nào có thể đứng ngoài cuộc? Là cậu trêu chọc hắn trước.

Thẩm Việt Qua không nên là chồng người khác, cậu hẳn nên làm vợ lẳиɠ ɭơ dâʍ đãиɠ của mình, xem ra hắn vẫn chưa đút no cậu nhưng không sao cả, tiểu tao hoá thì phải chịu giáo huấn mới có thể ngoan ngoãn nhìn rõ ai mới là chồng của mình. Tần Kế Khải cố chấp nghĩ, tin tức tố mãnh liệt kéo đến.

Lục Chi Dao chỉ là một Omega bình thường, lần đầu tiên tiếp xúc với pheromone cực kỳ hung hãn của Alpha đỉnh cấp công kích, sắc mặt y từ trắng bệch dần dần chuyển thành đỏ ửng, nội tâm sợ hãi chuyển thành phục tùng, phóng thích ra tin tức tố Omega ngọt ngào, y bị dụ dỗ phát tình ở nơi công cộng. Omega bị sinh lý khống chế sốt ruột cọ cọ tay chồng mình, nhưng chồng y lại không động đậy.

Cậu là Alpha bình thường, pheromone Alpha sẽ không khiến cậu động dục nó chỉ khiến cậu cảm thấy khó chịu, lại thêm đêm qua bị rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ mang mùi hương này càng làm gia tăng nổi sợ hãi của Thẩm Việt Qua đối với hương rượu tequila cũng khiến cậu không chú ý đến tin tức tố ngọt ngào của Omega.

Pheromone Omega không ảnh hưởng đến Tần Kế Khai, hắn chậm rãi đi về phía người “vợ” mới của mình, khóe miệng cong lên một nụ cười tàn nhẫn:

"Nơi này có một Omega đang phát tình, ai đó, đến giúp đỡ Omega đáng thương này một chút.”

Mọi người xung quanh đều hiểu giúp đỡ mang ý nghĩa gì, hệ thống 1123 điên cuồng vang lên hồi chuông cảnh báo trong não Thẩm Việt Qua:

"Cảnh báo! Cảnh báo! Nhân vật chính thụ sắp bị vạn người cưỡi, xin ký chủ kịp thời giải cứu!"

Cốt truyện đã đi được một nữa Thẩm Việt Qua không thể phá vỡ thiết lập nhân vật, cậu giữ chặt tay Lục Chi Dao nhìn xung quanh tìm đường chạy trốn nhưng lại bị vệ sĩ ngăn cản, khuôn mặt lộ rõ sự bối rối, họ có thể trốn đi đâu? Vệ sĩ bước đến muốn tách hai người ra bị Thầm Việt Qua cố hết sức tránh né.

Tần Kế Khai nhìn thấy cảnh tượng này càng thêm không vui hắn xua tay ý bảo vệ sĩ lui xuống, nhìn thẳng Thẩm Việt Qua.

"Em muốn tôi tự mình động thủ?"

Thẩm Việt Qua đón nhận ánh mắt của hắn, đáy mắt dần dần tuyệt vọng, cậu biết rõ mình không phải là đối thủ của Tần Kế Khai, Alpha yếu thế chỉ có thể buông tay vợ mình, trong giây phút cậu buông tay, sắc mặt Tần Kế Khai cuối cùng cũng tốt hơn một chút, đang muốn gọi người tới mang Lục Chi Dao đi, “vợ xinh đẹp” của hắn thế nhưng trước mặt mọi người chậm rãi quỳ xuống.

Người đàn ông sắc mặt càng đen, vệ sĩ bên cạnh bị khí thế của hắn đè ép, liên tục lui về phía sau vài bước, Tần Kế Khai tâm tình cực kỳ không ổn:

“Em làm cái gì vậy?”

Thẩm Việt Qua tuy rằng quỳ sống lưng vẫn thẳng như cũ, sắc mặt kiên định:

“Buông tha Lục Chi Dao, tôi sẽ ly hôn với em ấy, nợ nần của em ấy cứ để tôi gánh.”

Tần Kế Khai bị cậu làm cho bật cười, thì ra khúc gỗ này cũng không phải không thức thời, biết mục tiêu của mình là cậu, thân là Alpha còn nguyện ý vì một Omega hầu hạ dưới thân người khác, thật sự có tình yêu như vậy sao? Tần Kế Khai cố ý làm khó cậu.

"Em gánh vác? Em trả nổi ư.”

Thẩm Việt Qua rũ mí mắt, trầm mặc trong chốc lát, khi Tần Kế Khai cho rằng sẽ không nhận được câu trả lời từ cậu, đang muốn trực tiếp mang “vợ” về nhà, Thẩm Việt Qua làm ra một hành động lớn mật, cậu giữ nguyên tư thế quỳ dùng đầu gối tiến về phía trước vào bước, chậm rãi áp hai má vào đùi Tần Kế Khai chóp mũi như có như không cọ vào dươиɠ ѵậŧ hùng dũng dưới lớp quần âu của người đàn ông, hơi thở nóng âm phun vào nơi đó, cậu giống như một chú chó nhỏ bị huấn luyện mà trở nên ngoan ngoãn, run rẫy dán vào đùi chủ nhân cầu xin thương tiếc, giọng nói đều mang theo xấu hổ.

“….dùng cách này trả có được không?”

Lửa giận trong lòng Tần Kế Khai nháy mắt dập tắt, từ bụng dưới lại châm lên một ngọn lửa khác như muốn thiêu đốt lí trí hắn, ánh mắt hắn nặng nề, nhìn xuống người bên dưới bàn tay giống như kìm hãm cũng giống như đang thương tiếc lướt qua đầu thanh niên.

“Đây là chính em tự tìm, tôi sẽ không cho em có cơ hội đổi ý.”

(*) Thụ giáo: lắng nghe + tiếp thu.