Quyển 4 - Chương 2.2

Thẩm Việt Qua không để ý đến hai tiếng cười khâm của hệ thống, cậu biết tâm tư nhỏ bé của hệ thống, hệ thống ở thế giới trước hẳn là trách mình lừa gạt nó, cũng có thể có phần không quen nhìn cậu dùng đường tắt để hoàn thành nhiệm vụ, cho nên cố ý chọn một thế giới mà cậu và Tần Kế Khai là đối thủ một mất một còn, nghĩ vậy thì cậu sẽ không thể dựa vào việc ngủ với nam chủ để hoàn thành nhiệm vụ.

Thẩm Việt Qua đối với việc này không cho là đúng, cậu lười tức giận với hệ thống chỉ tiếp tục chuyện mình muốn làm: “Được rồi, vậy ngươi nhắc nhở ta, khi nào quân Tần không nhìn thấy ta, cho dù là một giây cũng được.”

“Ồ…Chờ đã, rẽ qua ngõ này….Ngay bây giờ!” hệ thống tuy rằng không biết ký chủ muốn làm gì nhưng Thẩm Việt Qua không so đo chuyện nó giấu diếm cốt truyện, còn nguyện ý hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống thở phào nhẹ nhõm, hiện tại có cầu tất ứng, mười phần phối hợp với cậu.

Thẩm Việt Qua nghe được gợi ý, một khắc cũng không chậm trễ, cậu dùng răng ngậm dây bố buộc túi thảo dược, dùng tay trống nhanh chống đem mũi tên quân Tần trong tay áo lây ra mặt không chút thay đổi hung hăng hướng cánh tay phải của mình đâm vào, mũi tên sắc bén phá vỡ da thịt, một mảng huyết nhục mơ hồ, máu đỏ tươi tranh nhau tuôn ra.

Thẩm Việt Qua đau đến toát mồ hôi lạnh, may mắn cậu cắn chặt sợi dây của túi thảo dược, tốt xấu gì cũng không kêu lên, sắc mặc cậu tái nhợt, bước chân từ từ biến thành chạy trốn, Thẩm Việt Qua vừa chạy vừa rút dây túi thảo dược ra ném nó xuống đất, dùng dây bố buộc vào cánh tay phải gần nơi bị thương phòng ngừa vết thương chảy máu quá nhanh.

Quân Tần đi theo Thẩm Việt Qua sau khi rẽ qua góc nhìn thấy túi thảo dược rải rác trên mặt đất, biết mình đã bị bại lộ hành tung, vội vàng xách đao đuổi theo.

Thẩm Việt Qua thân thể suy yếu, hơn nữa sau hành vị tự hại mình vừa rồi chạy cũng không được nhanh, quân Tần rất nhanh đã đuổi kịp, bốn năm quân Tần hung thần ác sát cầm đao thành tư thế bao vây từng bước từng bước tiến về phía thiếu niên áo đen, rõ ràng đã bị đuổi tới ngỏ cục nhưng vẫn khí độ ung dung, chắp tay đứng.

Quân Tần vồn muốn theo cậu xem có thể tìm được đại bản doanh hay không, nhưng hiện tại theo dõi đã bại lộ, Chủ tướng lại phân phó nhất định phải đem quân Lăng chạy trốn toàn bộ bắt sống,. Họ cũng không có ý định gϊếŧ thiếu niên, chỉ đe doạ cậu: “Quay lại! Khai ra Chủ tướng các ngươi đang ở đâu, ta có thể tha chết cho ngươi!”

Con hẻm âm ưu, thiếu niên áo đen ở cuối đường xoay người lại, trùng hợp lúc này mây trắng bị gió thổi tan, lộ ra ánh mặt trời chậm rãi chiếu sáng toàn con hẻm nhỏ, đầu tiên lộ ra cánh môi thiếu niên vì mất máu quá nhiều mà tím tái, cậu giống như buông tha chống cự, chậm rãi tiến lại gần quân Tần.

Quân Tần rốt cuộc thấy rõ dung nhan thiếu niên không khỏi sửng sốt, trong mắt bất giác hiện lên vẻ si mê, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cậu, mặt mày lạnh lùng, kinh tài tuyệt diễm. Cho đến khi âm thanh như ngọc thạch va chạm phát ra tiếng thanh thuý vang lên, bọn họ mới phục hồi tinh thần, quân Tần vẻ mặt không thể tin được.

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói,” thiếu niên ôn hoà lặp lại: “Ta là chủ tướng Lăng quân, các ngươi tìm ta?”

Thẩm Việt Qua không hề chống cự, hoặc nói không còn khí lực chống cự, vết thương đau đớn cùng mất máu khiến cả người cậu không còn chút sức lực nào, chỉ có thể bị quân Tần khoá hai tay, chân xiềng xích áp giải về trận địa. Có thể bởi vì Thầm Việt Qua không quá chống cự, thái độ tốt cũng có thể do cậu lớn lên xinh đẹp đơn thuần, quân Tần sau khi áp giải cậu về trận địa cũng không tra tấn cậu như tra tấn Hạ Vấn Chi trong thế giới cũ, chỉ trối hai tay cậu vào cột, thậm chí còn sợ cậu chết vì mất máu mà xử lý vết thương dữ tợn trên cánh tay cho cậu, nhưng quân Tần vì đảm bảo tù binh không có vũ khí, Thẩm Việt Qua suy yếu đến cực điểm cũng bị lột sạch chỉ chừa một cái tiết khố mới trối vào cột.

Đang lúc binh lính phụ trách xét xử tù binh đang bị khó xử không biết xuống tay như thế nào, bởi vì thiếu niên này thoạt nhìn tựa hồ quất một roi cũng có thể chết được, binh linh do dự, Tần Kế Khai nghe được thuộc hạ báo cáo đã bắt được người, liền đi về phái nhà tù, binh lính nhìn thấy Tần Kế Khai ánh mắt sáng ngời, tiến lên khom lưng ôm quyền nói:

“Tần tướng quân, người này kiên định khẳng định chính mình là Hạ Vấn Chi, ty chức kiểm tra vết thương trên người hắn, theo như lời huynh đệ trên chiến trường ngày đó nói thì đúng là bị thương cùng một nơi nhưng trông như thế nào….nhìn không giống lắm, bất quá các huynh đệ ngày trước trên chiến trường đều phẩn nộ đỏ mắt, vả lại diện mạo của Lăng quốc cùng Tần quốc ta khác nhau, thật sự khó phân biệt, kính xin Tướng quân chỉ thị.”

Tần Kế Khai nghe xong, ánh mắt tối tăm không rõ nhìn thẳng vào thân ảnh đang bị thương kia, thân thể trắng nõn gầy yếu bởi vì không khoẻ mà run rẫy, hai đầu nhũ phấn nộn trước ngực vì rét lạnh mà dựng thẳng, mê người đến cực điểm. Thiếu niên nghiêng nghiêng tựa vào giá gỗ phía sau, nhìn qua đã choáng váng do mất nhiều máu, mỹ nhân trong trẻo lạnh lùng gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hai tay mở ra hình chữ đại, cổ chân gầy buộc xích sắt nặng nề nhíu mày bị người trói vào thập tự giá, giống như chim sẽ bị bắt không có khả năng giãy dụa, âm thầm dụ dỗ người khác đến hung hăng xâm phạm.

Tần Kế Khai tiện tay cầm một cây roi ngựa dài nhỏ, loại roi này chuyên môn dùng để tra tấn người, đánh vào không lấy mạng người nhưng sẽ làm cho người bị hành hình cảm thấy vô cùng đau đớn.

Tần tướng quân anh minh thần võ sẽ tự mình ra tay, đám binh lính cúi đầu cười tà ác.

“Các ngươi đều lui xuống hết đi, bổn tướng sẽ tự mình thẩm vấn.”