Quyển 3 - Chương 7.1

“Việt Qua! Cậu không sao chứ?”

Trần Mặc ngồi kế bên cậu, trong lòng y ghi hận Thẩm Việt Qua vừa nảy đã hất tay y khỏi, tuy không rõ vì sao trước kia Thẩm Việt Qua đều cùng y xào CP hôm nay lại khác thường cùng y tránh hiềm nghi. Nhưng không cản trở mong muốn được nổi tiếng của y, hiện tại Thẩm Việt Qua giống như là rất khó chịu nằm trên mặt bàn, lại gần còn có thể nghe được âm thanh thở dốc của cậu.

Trần Mặc thấy cơ hội của mình đã đến, hắn muốn trước mặt fan biểu hiện sự quan tâm đến Thẩm Việt Qua, nét mặt Trần Mặc trở nên cực kỳ lo lắng, tay cũng khoác lên vai Thẩm Việt Qua.

“Không sao chứ? Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Việt Qua nằm trên bàn thở dốc từng ngụm, trứng rung cũng không phải lúc nào cũng chấn động, Tần Kế Khai xấu xa lúc bật lúc tắt công tắc, cậu cũng không biết quy luật chuyển động của nó, vách tường không hề được phồng thỉnh thoảng lại bị trứng rung cọ vào điểm mẫn cảm nhất, rất nhiều lần Thẩm Việt Qua cho rằng có thể nghỉ ngơi vài phút, trứng rung lại đột nhiên bắt đầu chấn động mãnh liệt, nút chặn hậu môn tắc bịt chặt làm cho da^ʍ thuỷ không chảy ra ngoài được.

Tuyến tiền liệt bị dòng điện kí©h thí©ɧ đứt quãng, dẫn đến dươиɠ ѵậŧ phía trước bị chặn kín, mã mắt bị trói buộc đau đớn cũng biến thành đạo cụ thúc dục du͙© vọиɠ.

Trong đầu Thẩm Việt Qua hiện tại chỉ muốn xuất tinh, đại não bị du͙© vọиɠ khống chế một mãnh hồ nhão, thanh âm ổn ào trên hội trường giống như cách một lớp màng mới truyền vào lỗ tai cậu, cậu có thể nghe được âm thanh nhưng lại không phân biệt được nội dung của nó.

Đối mặt với lời quan tâm của Trần Mặc, Thẩm Việt Qua không trả lời, fan ngồi đối diện bọn họ hai mặt nhìn nhau chỉ cảm thấy bầu không khí vô cùng xấu hổ, Trần Mặc không muốn để cho fan nhìn thấy cảnh tượng hai người bọn họ bất hoà, y cắn răng, bàn tay đặt lên vai Thẩm Việt Qua tăng thêm hai phần khí lực, tình anh em thân thiết này y phải diễn đến cùng, tay lại tiếp tục dùng sức làm Thẩm Việt Qua vốn dĩ đang khom lưng nằm thẳng xuống bàn, trên người Thẩm Việt Qua không có sức lực gì cả, choáng váng liền ngẩng đầu nhìn lên.

Dung nhan lộ ra làm cho mấy người ở đây đều ngây ngẩn cả người, Thẩm Việt Qua ngày xưa trong trẻo lạnh lùng như thiên tiên, hiện tại trên mặt một mảnh ửng hồng, ánh mắt mơ màng, khoé mắt có chút nước mắt sinh lí sắp rơi xuống, làm cho hốc mắt cậu đều đỏ lên, môi dưới đỏ bừng còn có chút dấu răng chưa kịp tan biến, hẳn là lúc nằm trên bàn khó chịu đã tự cắn mình.

Bởi vì đột ngột bị người kéo ra, còn chưa kịp điều chỉnh vẻ mặt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên lộ ra một chút đầu lưỡi hồng hồng mềm mại trốn sau hàm răng trắng nõn, trong miệng không ngừng thở ra khí nóng, cả người cậu thoạt nhìn câu hồn đến cực điểm.

Fan ngồi đối diện ngay dại, ánh mắt luyến tiếc dời đi, sắc mặt cũng dần dần đỏ ửng. Trần Mặc nhìn thấy không phải lần đầu, cũng không có cảm giác gì quá lớn, dù sao y là thẳng nam, bình thường tiếp xúc với Thẩm Việt Qua cũng xem như nhiều, đối với khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Việt Qua cũng có sức chống cự nhất định, so với việc tìm hiểu xem vì sao Thẩm Việt Qua lộ biểu tình này y càng quan tâm đến việc tiết mục “huynh đệ tình thâm” này có thể tiếp tục diễn hay không.

“Sốt à? Tôi đỡ cậu vào hậu trường nghỉ ngơi.”

Trần Mặc nhiệt tình muốn đỡ Thẩm Việt Qua vào hội trường, lúc này fan mới lấy lại tinh thần cũng không tức giận, luôn miệng khuyên giải Thẩm Việt Qua đi nghĩ ngơi trước.

Thẩm Việt Qua căn bản không thể đứng dậy được, nếu cậu đứng lên các fan ở đây sẽ phát hiện Idol thanh lãnh tuấn tú trong lòng thực ra là một tên biếи ŧɦái có thể phát tình ở nơi công cộng, truyền thông không rõ chân tướng sẽ đưa tin cậu chỉ cần bắt tay fan cũng có thể cương cứng, ánh mắt hâm mộ của fan trong nháy mắt sẽ biến thành chán ghét, chỉ cần nghĩ đến khả năng này, Thẩm Việt Qua cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cậu có thể rời khỏi giới giải trí nhưng không thể vì chuyện này mà rời đi.

Một bên là Trần Mặc cố gắng kéo cậu đứng lên, một bên là fan hâm mộ quan tâm thúc giục, ngay lúc Thẩm Việt Qua bất lực khó xử một thân ảnh cao lớn bước đến trước mặt, khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể khiến Trần Mặc buông tay.

“Tần…Tần tổng, ngài làm sao lại….?”

Trần Mặc gượng gạo cười nói, y có thể cảm giác được Tần Kế Khai không thích y nhưng y không biết phần chán ghét này từ đâu mà có.

Tần Kế Khai nhìn chằm chằm bàn tay Trần Mặc đã rời khỏi người Thẩm Việt Qua, mới cúi đầu nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt hắn tràn đầy ý cười ôn nhu. Trong ánh mắt kinh ngạc của người hâm mộ, hắn xắn tay áo sơ mi lên khuỷu tay, khom lưng không tốn một chút sức lực bế công chúa Thẩm Việt Qua lên, l*иg ngực rộng lớn của người đàn ông hoàn toàn che đi đũng quân ướt đẫm của Thẩm Việt Qua.

Thẩm Việt Qua tựa đầu vào cơ ngực rắn chắc của hắn, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ từ trái tim Tần Kế Khai, giống như đang tuyên bố tình yêu nồng nhiệt của người đàn ông với cậu. Tuy rằng biết rõ chính người đàn ông này biến cậu thành bộ dạng khó chịu như vậy nhưng Thẩm Việt Qua vẫn không khống chế được cảm thấy an tâm.

Người hâm mộ bắt tay Thẩm Việt Qua cũng không biết mình bị làm sao, rõ ràng đã đầu nhập vào CP Việt Mặc nhưng vừa rồi nhìn thấy người đàn ông cao lớn anh tuấn kia vừa xuất hiện, giống như tất cả mọi người đều không chen vào được bầu không khí giữa hai người họ, fan yên lặng hưng phấn, cầm lấy điẹn thoại di động muốn chia sẽ chuyện này với bạn thân.

Tần Kế Khai cũng mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào, hắn mang cho vợ mình khoá trinh tiết vì tình thú cũng không phải muốn tra tấn cậu, cánh tay cường trán của hắn vững vàng ôm người đến một căn phòng trống không có người.

Hắn ôm Thẩm Việt Qua đến sô pha sau đó trở tay khoá cửa lại, trong phòng chất đầy áp phích và dụng cụ hỗ trợ của nhóm X. Tần Kế Khai nhìn thấy một thứ trong đó, thích thú nhướng mày, hắn đứng dậy đi lấy đồ vật sau đó gấp lại để bên cảnh ghế sô pha.

Thiếu niên trên sô pha đã tự mình cởϊ qυầи ra, du͙© vọиɠ ngứa ngái thật sự tra tấn cậu, mười ngón tay thon dài trắng nõn của Thẩm Việt Qua không thể chấp nhận được mình không cởi được đai trinh tiết, thiếu niên lâm vào tình trạng khẩn cấp cần an ủi dươиɠ ѵậŧ mình, tao thuỷ chảy ra từ tiều huyệt đã làm ướt đẫm ghế sô pha dưới mông, dươиɠ ѵậŧ vẫn còn bị chặn kín, đai trinh tiết trói buộc làm cho cậu chỉ có thể uỷ khuất cuộn mình lại.

Nhưng dịch nhầy vẫn theo miệng huyệt chảy liên tục ra ngoài, ngón tay Thẩm Việt Qua cách lớp da của đai trinh tiết nóng nảy sờ soạng, vẻ mặt vừa mê loạn vừa dâʍ đãиɠ: “Ô a…Cởi…cởi ra. Cho tôi bắn….tôi muốn bắn….ưm….”

Đôi mắt Tần Kế Khai tối tăm không rõ, hắn cũng không vội vàng cởi ra giúp cậu, bàn tay khép lại mở ra ôn nhu vuốt ve, tay kia cởi bỏ nút áo Thẩm Việt Qua, theo khe hở áo sơ mi liền sờ vào trong, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn núʍ ѵú hồng nộn kia.

Thẩm Việt Qua bị tấn công trên dưới càng cương cứng nhưng Tần Kế Khai không cởi bỏ đai trinh tiết, cứng rắn hơn nữa cũng không thể bắn ra, Thẩm Việt Qua cảm thấy dươиɠ ѵậŧ cậu sắp bị chơi hỏng, tức giận nghĩ muốn thao thì thao đi, cơn nóng giận khiến lý trí cậu trở lại một chút.

Thẩm Việt Qua thấy hiện tại rất cần thiết duy trì thiết lập trong sáng lạnh lùng của mình, cậu kháng cự nắm lấy hai bàn tay đang chơi xấu của Tần Kế Khai, cố ý làm cho thanh âm bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn đến vỡ nát của mình nghe có vẻ kiên quyết hơn một chút.

“Cút! Đừng chạm vào tôi!”