Quyển 3 - Chương 2



"Dương ca, cái kia.....Buổi ký tặng của chúng tôi vào thứ sáu, hôm nay cũng đã là thứ tư. Lịch trình của chúng tôi vẫn chưa được gửi xuống, có phải công ty đã quên rồi không?"

Dương Vịnh ngồi vắt chéo chân, thân hình mập mạp ép xuống ghế văn phòng, gạt tàn chật kín tàn thuốc, gã còn đang liên tục hút, trong phòng khói thuốc lượn lờ che đi gương mặt dối trá:

"Hạ Tinh à, không phải tôi không sắp xếp, Trương Cường, phó tổng Trương của công ty chúng ta, cậu biết không."

Một thành viên trong nhóm X là Hạ Tinh sửng sốt, cậu đương nhiên biết Trương phó tổng, là người phụ trách lên kế hoạch hoạt động của những ngôi sao nhỏ như bọn họ. Trong giải trí Thiên Thịnh ngoại trừ Tần tổng, Trương phó tổng là người có quyền lực nhất, không có chữ ký của Trương phó tổng họ không thể tham gia bất cứ hoạt động nào.

"Tôi biết, đây là....ý của Trương phó tổng."

Tối hôm đó người mời mọi người đến Văn Nhân Cư tổ chức tiệc mừng chính là chú hai của Trương phó tổng, ông chủ Trương Vạn. Hài lòng nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Hạ Tinh, Dương Vịnh phun ra một ngụm khói thuốc, cũng không nói thêm, vẻ mặt khó xử:

"Cái đó...ngày đó ông chủ Trương chỉ muốn làm quen với giọng ca chính của của nhóm các cậu một chút nhưng Thẩm Việt Qua không phân biệt phải trái liền tùy tiện đánh người. Việc này, tôi cũng không có biện pháp, thân là người đại diện của các cậu tôi nằm mơ cũng mong các cậu tốt lên. Thật vất vả mới có thể móc nối với ông chủ Trương. Ông chủ Trương người ta phất tay một cái tài nguyên cũng có thể đủ cho các cậu sống trong ba năm, là tự các cậu không biết cố gắng, đúng là!"

"Vâng vâng. Vậy bây giờ....:

"Hiện tại tôi cũng không làm gì được, tôi chỉ là nghe theo lệnh cấp trên mà thôi." Dương Vịnh không muốn nói nhiều, rít sâu một hơi thuốc, khoát tay với Hạ Tinh:

"Cậu ra ngoài đi, khi nào cấp trên sắp xếp tôi sẽ thông báo cho các cậu nhưng tôi thấy muốn gở chuông cần người buộc chuông a, phải không?"

Hạ Tinh miễn cưỡng cười gật đầu, đáy lòng thầm ghim anh ta nhưng đối với Dương Vịnh y cũng không có biện pháp gì chỉ có thể rời khỏi văn phòng.

Vừa ra khỏi cửa văn phòng, Hạ Tinh mặt âm u bĩu môi suy nghĩ một chút, y lấy di động ra gọi cho Trần Mặc, điện thoại vang lên lúc lâu vẫn không có ai nghe máy, sắc mặt Hạ Tinh càng âm u, chưa bỏ ý định lại gọi cho Thẩm Việt Qua lần này điện thoại vang lên không lâu đã bị cúp, nghe tiếng máy bận truyền đến, khuôn mặt phẫn nộ vặn vẹo của Hạ Tinh liền phản chiếu trên màn hình đã tắt.

"Mẹ nó hai tên ngu xuẩn, tự mình bán mông còn liên lụy đến chúng tôi."

……

Bên kia, trong một căn phòng thuê nhỏ.

Trần Mặc để trần nửa người trên soi gương bôi thuốc, y cau mày vừa bôi thuốc vừa lo lắng nhìn về phía di động trên sô pha. Thẩm Việt Qua ngồi trên sô pha đánh giá sắc mặt y thản nhiên mở miệng:

"Hạ Tinh gọi đến, không cần nghe."

"Nhưng mà......" Trần Mặc vẫn do dự: "Nói như thế nào cũng là tôi liên lụy đến bọn họ......"

"Lúc cậu mê mang bọn họ lưu loát rời đi cũng không nghĩ đến tình nghĩa gì."

Thẩm Việt Qua nhanh chóng cắt đứt lời tự trách của Trần Mặc. Trần Mặc dừng một chút không còn kiên trì muốn nghe điện thoại nữa, y cẩn thận dùng thuốc bôi vào vết hôn đêm đó, tuy rằng được Thẩm Việt Qua giúp đỡ y không có tổn thương gì nhưng y là thẳng nam, lần đầu tiên gặp phải tình huống này cảm thấy vừa tức giận vừa ghê tởm.

Nhưng kể từ đêm đắt tội ông chủ Trương kia nhóm của bọn họ gần như đã bị phong sát, Trần Mặc cảm thấy sợ hãi, trình độ học vấn của cậu không cao không làm được công việc ổn định gì. Duy nhất cũng chỉ có gương mặt kia, tiến vào giới giải trí cố gắng nhiều năm thật vật vả lắm mới làm cho nhóm X có chút nhiệt độ không đến mức không có chút danh tiếng gì trong giới. Bây giờ lại trở về nguyên trạng, không riêng gì hai đồng đội lo lắng mà y cũng rất lo lắng.

Nhưng mà lo cũng vô ích, công ty cũng không nói hình thức xử phạt cụ thể chỉ là không cho tài nguyên để bọn họ từ từ mờ nhạt trong lòng công chúng. Dù sao hiện tại bọn họ cũng chỉ có chút danh tiếng, nhóm bọn họ không còn fan theo đuổi lại tiếp tục nghiền ép, không cho tài nguyên cũng không buông tay, buộc bọn họ phải cúi đầu.

Đạo lý này ai cũng hiểu, Trần Mặc lúc đầu còn cảm kích Thẩm Việt Qua đêm đó đã cứu y nhưng theo thời gian y càng sợ hãi, sợ mình không chấp nhận được hậu quả khi đắc tội với ông chủ Trương.

Thẩm Việt Qua ngược lại rất bình tĩnh giống như không có việc gì, hành động cứng rắn, cuộc gọi đến từ công ty ai cậu cũng không nghe cũng không cho Trần Mặc nghe, cậu cùng Trần Mặc vượt qua khoảng thời gian kinh khủng kia liền dứt khoát lôi kéo Trần Mặc hủy hợp đồng, hôm nay chính là ngày bọn họ đến công ty với mục đích huỷ hợp đồng. Trần Mặc vẫn đang do dự, Thẩm Việt Qua đem chút do dự kia thu hết vào mắt nhưng cố tình không nhắc tới.

"Ký chủ, vai chính thụ sẽ không đồng ý hủy hợp đồng! Sau đó sẽ thỏa hiệp thực tế, chủ động đưa mình lên giường ông chủ Trương như vậy nhiệm vụ của chúng ta liền thất bại!" 1123 oanh tạt trong đầu Thẩm Việt Qua:

"Ký chủ, nếu lúc trước ngài chọn tiền tài lúc này có thể trực tiếp nói với nhân vật chính "tôi nuôi cậu" nhiệm vụ liền đơn giản hoàn thành!"

Thái độ Thẩm Việt Qua tốt đến bất ngờ, bắt đầu giả vờ vô tội: "Xin lỗi, ta không hiểu ám chỉ của ngưoi, thế giới tiếp theo nhất định...."

Hệ thống thấy thế cũng không nói thêm gì chỉ có thể tuyệt vọng nhìn ký chủ "ngây thơ đơn thuần" nhà mình dẫn Trần Mặc đi vào phòng làm việc của Dương Vịnh chờ đợi Trần Mặc không muốn hủy hợp đồng nhiệm vụ liền tuyên bố thất bại.

Quả nhiên sau khi vào phòng làm việc của Dương Vịnh, Trần Mặc liền né tránh ánh mắt Thẩm Việt Qua nhỏ giọng bảo mình không muốn hủy hợp động. Dương Vịnh hài lòng cười sau đó thâm sâu nói với Thẩm Việt Qua:

"Ý của ông chủ Trương là muốn hai người cùng đến bồi tội việc này liền cho qua, các cậu nha! Cũng đừng nghĩ đến việc hủy hợp đồng, lúc trước hai người đã ký hợp đồng mười năm hiện tại nếu muốn hủy, tiền vi phạm hợp đồng kia tám trăm vạn một người. Cũng không phải là một con số nhỏ, đương nhiên chỉ cần việc này trôi qua, tôi rất xem trọng nhóm X của các cậu. Đến lúc đó tùy tiện nhận một hai phát ngôn, tám trăm vạn cũng chỉ là một con số nhỏ, haha, hai cậu suy nghĩ kỹ đi."

Thẩm Việt Qua ngứa tay muốn bỏ qua thiết lập mà hung hăng đấm vào khuôn mặt tươi cười giả dối kia nhưng không được, tính cách nguyên chủ cũng không phải dạng người không phục liền động tay động chân, có thể đánh ông chủ Trương phần lớn nguyên nhân cũng vì yêu thầm Trần Mặc. Thẩm Việt Qua xoay người rời đi, bộ dáng tức giận đến cực điểm không muốn ở lại thêm một phút giây nào.

Trần Mặc vội vàng đuổi theo, nắm lấy tay Thẩm Việt Qua, vẻ mặt vừa chột dạ vừa áy náy: "Thực xin lỗi Việt Qua, tôi.... Thực sự không thể không có công việc này, không làm công việc này .... Tôi có thể làm gì đây?"

Trần Mặc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Việt Qua, cắn răng bùm một tiếng quỳ xuống, nước mắt chảy dài:

"Việt Qua, tôi cầu xin cậu. Chúng ta cùng đi xin lỗi ông chủ Trương đi, chỉ cần nói lời xin lỗi chúng ta có thể giống như lúc trước tổ chức concert, nhận được sự công nhận và có thể đạt được bất cứ điều gì, cậu xem trong khoảng thời gian này, có bao nhiêu fan đang chờ chúng ta, được không?"

Thẩm Việt Qua không nói nên lời, Trần Mặc rõ ràng là thẳng nam lại bởi vì ham vinh hoa phú quý mà dễ dàng quyết định đi đường tắt, đi thì đi thôi. Cũng không biết suy nghĩ như thế nào, nói chung là ông chủ Trương kia, cậu không hạ miệng được.

Cậu âm thầm trợn trắng mắt, mặt lại lộ ra thần sắc giãy giụa, thật lâu sau mới mở miệng: "Cậu đứng lên trước đi, để tôi suy nghĩ thêm."

Trần Mặc cho rằng cậu đã đồng ý liền mừng rỡ vội vàng đứng lên, khi Thẩm Việt Qua muốn một mình yên tĩnh suy nghĩ y cũng không dám quấy rầy rất tự giác rời đi.

Sau khi y rời đi Thẩm Việt Qua liền xoay người đi lên tầng cao nhất của công ty, mục tiêu là văn phòng tổng giám đốc giải trí Thiên Thịnh.

1123 nghi ngờ hỏi: "Ký chủ, ngài thực sự muốn đi xin lỗi ông chủ Trương?" Nếu vậy nhiệm vụ chắc chắc sẽ thất bại.

Trong lúc thang máy từ từ lên cao, sắc mặt Thẩm Việt Qua nhàn nhã: "Ngươi có biết tổng giám đốc hiện tại công ty này là ai không?"

1123: "Trương Cường?"

"Không phải." Thẩm Việt Qua cười cười phần thắng nắm chắt trong tay: "Người ra quyết định chân chính của Giải trí Thiên Thịnh– Tần Kế Khai"

1123: "......" Nó luôn cảm thấy, ký chủ hình như, có gì đó đã thay đổi...

Thẩm Việt Qua cũng không cùng hệ thống giả vờ giả vịt nữa, duy trì thiết lập là nhiệm vụ cần thiết, lừa gạt hệ thống lại chỉ là thú vui cá nhân, về phần sau khi hệ thống phát hiện chân tướng, không cho cậu thêm phần thưởng, vậy.... Chuyện đó tính sau đi.

Thẩm Việt Qua điều chỉnh tốt cảm xúc, trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, mím chặt khóe môi như đè nén phẫn nộ. Khi thư ký tiến đến hỏi cậu có hẹn trước hay không, cậu giơ di động của mình lên, lớn tiếng nói nếu Tần tổng không chịu gặp cậu như vậy Giải trí Thiên Thịnh sẽ vướng phải scandal, thư ký không dám chậm trễ, vội vàng xin chỉ thị của Tần tổng, sau khi được phép mới mời Thẩm Việt Qua vào văn phòng.

Tần Kế Khai đang xử lý công việc, nghe được tiếng tranh chấp bên ngoài, tất cả cửa trong văn phòng tổng giám đốc đều là kính một chiều, hắn nhíu mày ngẩng đầu, chỉ một cái liếc mắt liền trông thấy một thiếu niên diện mạo tinh xảo chói mắt, trong đôi mắt đen sáng ngời mang theo tức giận, cơn giận làm vành tai trắng nõn nhỏ nhắn của cậu đỏ ửng, cần cổ trắng như tuyết, cúc áo cài đến tận cùng, bộ dáng ngoan đến mức ngay cả tức giận cũng bị khắc chế đi vài phần.

Tần Kế Khai cảm thấy thiếu niên giống như một con mèo nhỏ xù lông, đặc biệt đáng yêu, cho nên hắn không chút nghĩ ngợi, liền để cho thư ký mang người vào.

Thẩm Việt Qua tiến vào văn phòng tổng giám đốc. Người đàn ông khác hoàn toàn với Dương Vịnh, có khí thế độc nhất của bậc vương giả, không hiểu sao trong lòng cậu bổng nhiên sinh ra một tia khϊếp sợ, nhưng nghĩ đến Trần Mặc mình yên lặng yêu thầm.

Thẩm Việt Qua lấy hết can đảm bình tĩnh lại, đem mọi việc kể lại ngắn gọn với Tần Kế Khai, thấy Tần Kế Khai không có phản ứng, sợ hắn không tin, Thẩm Việt Qua vội vàng lấy điện thoại di động ra, đi tới trước mặt Tần Kế Khai để hắn ta xem video về quá trình cứu người đêm đó của mình, cuối cùng đưa ra yêu cầu chính đáng, để nhóm X trở lại hoạt động bình thường mà không cần phải vướng vào quy tắc ngầm.

Thẩm Việt Qua nói rất nhiều, cậu cho rằng mình đã nói rất rõ ràng, có lý lẽ có chứng cứ, nói xong còn đưa ánh mắt mong chờ nhìn Tần Kế Khai, hy vọng mình cùng đồng đội có thể đạt được một kết quả công bằng.

Nhưng thật ra Tần Kế Khai căn bản không để ý cậu đang nói cái gì, sự chú ý của Tần Kế Khai vẫn luôn ở trên cái miệng nhỏ nhắn mở ra khép lại kia, đôi môi hồng hào trên dưới mở ra, ngẫu nhiên lộ ra hàm răng trắng nhỏ, mèo con xù lôиɠ ʍυốn cho mình xem cái gì đó, đột nhiên tới gần, cách bàn làm việc đều có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người cậu, mùi hương này không phải là mỹ phẩm hay nước hoa, càng giống mùi thơm quyến rũ toả ra từ cơ thể cậu, mèo con meo meo một đống lớn, cuối cùng dùng đôi mắt đen lấp lánh như sao trời, ướŧ áŧ nhìn mình.

Tần Kế Khai yết hầu trượt lên trượt xuống một chút, giọng khàn khàn: "Đây là cái gì? Tôi nhìn không rõ, cậu lại đây."

Thẩm Việt Qua nghi hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn giơ điện thoại di động vòng qua bàn làm việc rộng rãi cho Tần tổng tôn quý xem video lúc mình đánh ông chủ Trương kia.

Chờ cậu đến trước mặt Tần Kế Khai lại bị người ta nắm lấy cổ tay, điện thoại di động rơi xuống đất, Thẩm Việt Qua bị Tần Kế Khai ôm ngồi vào trong ngực, thiếu niên cả kinh giọng đều run run: "Anh làm gì?!! Thả tôi ra!"

Tần Kế Khai một tay nắm chặt hai tay giãy giụa của cậu, tay kia kéo vạt áo bên hông Thẩm Việt Qua lên xoa xoa da thịt mềm mại bên dưới, cảm thụ được vòng eo thon gọn trong tay không ngừng run rẫy, mông vặn vẹo liên tục ma sát đùi rắn chắc của hắn, dươиɠ ѵậŧ thô to dưới háng Tần Kế Khai dần dần cứng lên, vừa rồi trong một đống lời nói của Thẩm Việt Qua hắn hình như nghe thấy vài câu cái gì mà muốn khôi phục tài nguyên gì gì đó, du͙© vọиɠ Tần Kế Khai bạo phát. Hắn cúi đầu, liếʍ liếʍ xương quai xanh thiếu niên thấp giọng cười:

"Để tôi thao, em muốn gì tôi cũng đều cho."