Má tưởng ba ông này là Hiệp sĩ, mà hoá ra là hề chúa =)))) Nghề chính là tấu hài còn nghề phụ là khua kiếm chém quái vật à =))))
___________
Nơi này đã rơi vào im lặng trong một khoảng thời gian khá dài.
Khi tôi vẫn làm bộ ngây thơ và cười toe toét cùng tách trà trên tay, ba vị hiệp sĩ vụng về cứ trao đổi ánh mắt với nhau và húng hắng vài tiếng ho, còn huých củi trỏ vào nhau nữa.
Các ngài đang làm gì thế?
Thật ngạc nhiên, ngài Camu lại là người hạ quyết tâm phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng khó chịu này.
Ngài Camu cất tiếng với vẻ mặt không mấy hài lòng và thẳng thừng, "Thưa Phu nhân, người có biết về loài sói băng không?"
"Ta chỉ mới nhìn thấy chúng trong sách minh hoạ thôi."
"Ta hiểu rồi. Những cuốn sách... Ta không biết đây có phải là kiến thức phổ thông hay không, nhưng loài này không ra khỏi rừng. Chúng khá là thông mình so với một con quái vật, vì vậy chúng rất hiếm khi lao vào tấn công con người trước."
Nó cũng trong địa phận này. Những con sói băng sông ở khu rừng băng giá Britannia, khá là hiếm, như loài rồng.
Trong hệ thống phân cấp, quái vật trung bình chỉ chỉ để lại đá khi đã bị tiêu diệt, trong khi dói băng còn nguyên xác như những con thú khác. Một con rồng ngã xuống sẽ thu được trái tim và một viên đá.
Để ấy được đá ma thuật thì phải tách xác ra.
"Nhưng bây giờ chúng..."
Ngài Camu úp mở những lời tiếp theo, liếc về phía những cộng sự của mình.
Ngài Ivan khua khua tay để đuổi những con bướm lượn lờ quanh vai, vội vàng lên tiếng, "Nói sơ qua thì, chúng là những con sói con sống ở hang riêng và ít gây hại cho chúng ta. Cũng có thể nói rằng có một điều mê tín rằng nếu gϊếŧ một con sói băng ngay trước thềm sự kiện lớn thì sẽ xui xéo. Nhưng Phu nhân biết không, năm nay rất tưng bừng, và sắp tới sẽ diễn ra một sự kiện quốc tế có tên là Trận giác đấu của võ sĩ."
"Đúng thế. Ta không biết đến điều mê tín ấy."
"Đó là một điều mê tín kinh khủng mà chỉ có người bản địa mới biết. Dù sao thì, vấn đề là đàn sói nhỏ đấy đang làm những việc mà chúng không thường làm, cho dù chúng có phấn khích với con sói băng giá, hay ăn phải thuốc mà những kẻ săn trộm đổ ra... .thì những tên săn trộm chó chết thực sự xứng đáng bị rạch cổ họng.... "
"Ivan."
"Sao hả, tên khốn... À, đúng rồi. Dù sao, những con sói băng giá đột nhiên tràn vào nhà của người dân và không di chuyển về rừng. Cụ thể thì chúng đã làm thế từ đêm hôm qua, nhưng rất may là chưa có thương vong về người. Vấn đề là, chúng rất hung dữ đến mức mọi người không biết khi nào họ có thể bị tấn công. Bọn ta ở đây vì gặp khó khăn để bắt và tiêu diệt chúng."
Sau khi giả thích dài dòng, ngài Ivan liếʍ đôi môi ngượng ngùng.
Ngài Camu và ngài Galar thì nhìn tôi chằm chằm.
Vậy là, những con sói băng chưa từng rời khỏi hang bỗng dưng tràn vào nhà và đe doạ những ngừoi dân, và với trò mê tín đã nhắc tới trước đó, thì đây là lý do để họ tìm gặp tôi?
"Ta cần phải làm gì..."
"Ta đang tự hỏi liệu nàng có biết được lý do mà những con vật chết tiệt đó đến đây hay không... Ta nghĩ là nàng sẽ biết gì đó."
Ngài đang yêu cầu ta làm thông dịch viên?
Mặt khác, điều này làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm, Thật mừng quá vì không phải tin xấu về Popo.
Hơn nữa, những Hiệp sĩ không yêu cầu tôi phải tàn sát những con sói băng, mà đơn giản chỉ là tìm hiểu xem vì sao chúng lại không chịu rời đi.
"Rất vui vì có thể giúp đỡ các ngài, nhưng... ta không chắc sẽ hiệu quả đâu. Ta chưa bao giờ đυ.ng mặt với sói băng ở nơi đó.Khá là khó để có thể chắc chắn rằng ta có thể giao tiếp với mọi loại quái vật."
"Chúng ta cũng đã xem xét đến cả khả năng đó rồi. Ta chỉ hỏi nếu trong trường hợp nàng có thể giúp. Trên tất cả, chúng ta sẽ bảo vệ nàng đến từng chân tơ kẽ tóc khỏi những trường hợp nguy hiểm, bởi vậy nàng không cần phải lo lắng gì cả."
"Chồng ta cũng tham gia đúng không?"
Ngay khi câu hỏi đó cất lên, sự im lặng đến khó xử lập tức xuất hiện.
Ugh, hoá ra là họ bí mật tới đây.
Thay vì ngãi đầu ái ngại như ngài Ivan, ngài Camu nóng nảy trả lời sực mùi mỉa mai, "Không có, nếu ngài ấy mà biết bọn ta đến tìm Phu nhân, thì rất có thể cổ họng của cả ba sẽ rách toác và xác thì bị ném cho sói ăn."
"Này, ngài..."
"Sao nào? Đúng thế mà. Nếu Phu nhân không nhận lời thì chúng ta cũng không để bụng đâu. Ta cũng chẳng trông đợi vào câu đồng ý mấy đâu."
Keng!
Bàn trà rung lên. Mắt tôi mở to . Ngài Ivan và ngài Ivan cũng sửng sốt không kém.
"Quyết chiến đi."
"... Tự nhiên ngài bị sao đấy? Điên à?"
"Rút kiếm ra, Camu."
"Hắn ta làm sao đấy? Này, đừng có rút kiếm ra ngoài! Chúng ta đang trong dinh thự đấy tên đần!"
Sau một cuộc ẩu đả ngắn, ngài Galar thu kiếm lại và ngồi xuống.
Trong khi ngài Ivan vẫn rủa xả ngài Galar, ngài Camu quệt mồ hôi đọng trên trán.
Tôi cũng biết sững người nhìn cả ba.
"Ta xin lỗi vì đã cư xử vô lễ. Dù saô thì, chúng ta cũng đang vội..."
"Ta sẽ làm"
"Sao?"
"Ta không biết có hiệu quả hay không, nhưng ta sẽ thử xem."
Họ là những người biết bí mật của tôitrong khu rừng băng giá hôm ấy, và họ vẫn luôn giữ im lặng dù bất kì chuyện gì có xảy ra.
Tôi đã nợ họ.
Vì vậy, đây không phải là yêu cầu vô lý, nên chấp nhân cũng là điểu đúng đắn. Không, chẳng lý nào mà tôi lại từ chối được.
Đây lại còn là cộng sự và bạn cũ của Izek nữa.
Nếu như tôi giúp được vụ này, những nghi hoặc tồi tệ có thể sẽ tiêu tan, và tôi cũng có cảm giác rằng mình có thể gặp lại Popo và những quái vật khác vào ngày nào đó.
"Chà, có hơi..."
Họ đến đây để thỉnh cầu, vậy mà giờ lại ngơ ngác nhìn tôi. Ngay sau đó, Ivan thò tay vào túi mình và bắt đầu lục lọi. Gì đấy, ngài ấy mang theo ví à?
"Ta nghe nói là Phu nhân rất thích chocolate, vậy nên..."
Là ai đã lan tin đồn này? Ta đâu còn là trẻ con nữa hả tên ngốc!
****
"Kỹ năng cưỡi ngựa của nàng đáo để thật."
Tôi cũng với những Hiệp sĩ đã tặng chocolate phi ngựa tới một khu vực kì lạ của những người thợ rèn và tay buôn vũ khí .
Có lẽ là do ngay gần khu rừng nên cảm giác đặc biệt ẩm thấp và tối tăm dù là vào ngày nắng đẹp. Tôi cười với ngài Ivan, kéo mũ trùm kín đầu.
"Ta chỉ ngồi không thôi mà."
"Nàng có vẻ giỏi hơn ta đấy. Thật lòng luôn. Càng thấy nàng thì ta càng cảm thấy kinh ngạc."
Họ ngạc nhiên chỉ vì tôi biết cưỡi ngựa.
Tôi dáo dác nhìn xung quanh, toàn bộ khu này đều trống trơn không bóng người.
Ngoại trừ lực lượng bảo an của thành phố đang canh gác thì dân chúng dường như đã khoá trái cửa và trốn hết ở trong nhà.
Tôi nghe rằng nếu có ai phát hiện ra tôi thì mọi chuyện sẽ rất khó khăn, nên có lẽ vì thế bảo an mới ngăn trước.
"Hướng này, thưa Phu nhân. Xin đừng sợ hãi."
Sương mù toả ra từ bờ sông, mang theo cảm giác ma mị.
Tôi càng từ từ tiến về phía chúng, lại càng gần hơn với những tiếng gầm hung dữ vọng lại.
Ngài Ivan và ngài Galar đứng sau tôi, trong khi ngài Camu dẫn trước với thanh kiếm trong tay.
Qua làn sương, cặp mắt đỏ rực dữ tợn loé lên.
Tôi đã nghĩ chỉ có duy nhất mắt rồng là khác với tất cả các loài vật, nhưng những con sói băng cũng không có màu mắt xanh lục huỳnh quang.
"Grrrrrrrrr..."
Chúng tôi đứng cách bầy sói khoảng 20 mét. Cả hai bên đều giữ im lặng.
"Phu nhân?"
"Sao vậy, ngài Camu?"
"N - Người có nghe được gì không?..."
Sao người đàn ông này nhìn dữ dằn thế mà lại ngu ngốc quá vậy?
Ai mà biết được những loài vật đó nói gì, chỉ có chúng hiểu ý ta thôi!
Nắm chắc thanh kiếm trong tay, ngài Galar lặng lẽ thò tay còn lại lấy chocolate tôi đưa và mở miệng, làm tôi nhớ đến cảnh con gấu thưởng thức lọ mật ong.
"Ta nghĩ cần đến gần hơn."
"Thật ư?"
Tiến lên thêm 5 mét nữa, một bầy sói đang đứng đợi sẵn ở một góc.
Những con sói lông trắng lảng vảng quanh bờ sông. Nhìn chúng cũng giống loài soi bình thường, ngoại trừ bộ lông trắng như tuyết.
"Phu nhân, người ổn chứ?"
"Vâng, ta vẫn ổn."
Ta nghĩ các ngài còn lo sợ hơn cả ta đấy.
Cảm nhận rất rõ những ánh mắt căng thẳng dán chặt vào người tôi, tôi vượt lên trước ngài Camu.
Một con sói băng đứng đầu đàn sói và đăm đăm nhìn về phía này.
Nó to hơn tất cả những con khác. Là con đầu đàn?
Tôi đã thấy tất cả các loài quái vật trong khu rừng băng giá và cũng trải qua cảm giác bị truy đuổi bởi một con rồng băng, vì vậy tôi chẳng còn run sợ hay cảm thấy bị đe doạ nữa. Hơn thế...
"Grr..."
Đôi mắt nhuốm màu máu điên cuồng sáng quắc lên. Tất cả các con quái vật đều có ánh nhìn phát sáng đúng không vậy?
Tôi nướt nước bọt, kẽ mở miệng nói với con đầu đàn.
"Xin chào."
"..."
"Đẹp trai quá nhỉ? Ta cảm giác như ngươi là hoàng tử."
Con sói băng đầu đàn không phát ra tiếng gì. Nó vô cùng yên lặng. Nó đang nghĩ gì?
"Phu nhân?"
Tiếng gọi thận trọng của ngài Ivan vang lên sau lưng tôi.
Trông nó âu sầu lắm.
Tôi cũng không hiểu tại sao nữa, nhưng tôi cảm nhận được cái nhìn bi ai của nó. Và cả những phẫn uất chất chứ bên trong đó.
Như thể nó đang cố kìm nén cơn giận dữ đang sắp bùng lên ấy.
"Uhn..."
"Ơi?"
"Uhn. uh..."
Ngay khi có vật gì đó vừa bay tới chân tôi, thì vai tôi bị giật ngược lại.
"Phu nhân, ngay bây giờ..."
"Chờ chút."
Tôi dụi đôi mắt ươn ướt của mình và cố nhìn gần hơn vào vật thể ở ngay dưới chân. Sau đó, tôi hốt hoảng. Tôi cố gắng cắn chặt răng, nuốt tiếng hét xuống cổ họng.
"A - Aa...!"
"Sao vậy? Nàng bị thương ở chân?"
"Không, không, không phải chân ta...!"
Ngài Camu hoảng sợ hướng mắt về tôi khi tôi đang lắp bắp, vội nhặt thứ vừa rơi xuống đất lên. Ngài ấy lập tức ném nó trở lại chỗ cũ.
Ngài làm cái quái gì thế?
"Đấy là thứ gì?"
Thứ mà con sói băng đầu đoàn vừa nhổ ra không phải là gì khác ngoài một bàn chân bị cắn đứt.
Một bàn chân to gần bằng lòng bàn tay tôi, của con quái vật khổng lồ với bộ lông ướt nhẹp.