Chương 25: Chuyến dã ngoại bất ổn (3)

CHƯƠNG 25

Ở một nơi nào đó trong rừng, Mia đang hết sức hoang mang nhìn xung quanh. Cô mải tìm sách đến mức không chú ý trời đã tối tự bao giờ, cuối cùng sách thì không tìm thấy, còn bản thân không may đi lạc luôn rồi. Xung quanh toàn cây là cây, trời lại tối đen như mực, ngoại trừ chút ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin trong tay ra thì xung quanh hoàn toàn tối thui, không nhìn ra một chút ánh sáng. Đã thế cô còn hậu đậu để quên điện thoại ở khu cắm trại, giờ thì hay rồi, hoàn toàn mắc kẹt ở đây.

Mia bất lực ngồi bệt xuống tảng đá, có phù thủy nào vô dụng như cô không chứ, bị con người lừa hết lần này đến lần khác.

Vốn dĩ cô cũng không tin Vivian và Lucy, đời nào họ lại có thiện chí giúp cô cơ chứ. Nhưng nghĩ đến quyển sách cổ quý giá của Lucas bị cô làm mất, Mia đành mạo hiểm tin bọn họ một lần.

Đột nhiên một tiếng động phát ra từ phía trước khiến Mia cảnh giác lùi lại, vì trời quá tối nên cô không thể nhìn rõ ai đang ở đó, nhưng cô mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt đỏ rực đang tiến về phía mình.

Mắt đỏ? Chẳng phải ma cà rồng sao? Nhưng sao ma cà rồng lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?

Không có thời gian để suy nghĩ đến vấn đề đó, Mia vội vàng chạy thật nhanh về hướng ngược lại, vừa chạy cô vừa làm phép tạo ra các kết giới nhằm giữ chân ma cà rồng.

Thấy mình đã bị phát hiện, ma cà rồng cũng không cần che giấu làm gì nữa, hắn ta tức tốc đuổi theo Mia. Mặc dù bị kết giới của cô chặn đường khiến hắn có chút mất thời gian nhưng trước sau gì hắn cũng đuổi kịp cô, bởi xét về tốc độ thì ma cà rồng là loài nhanh nhất thế giới, không ai có thể bì kịp bọn chúng.

Mia lúc này thật sự là khóc không ra nước mắt. Rõ ràng lần trước khi chiến đấu với ma cà rồng cùng Henry, khoảnh khắc nhìn thấy Henry gặp nguy hiểm, cô cuối cùng đã sử dụng được pháp thuật gϊếŧ chóc, nhưng sao hôm nay lại không điều khiển được pháp thuật gϊếŧ chóc nữa. Chẳng lẽ cô thật sự phải bỏ mạng lại đây sao? Không, cô không cam tâm.

Mia vẫn còn trinh, cô không muốn chết, cô không muốn trở thành ma nữ trinh trắng.

Mia vẫn chưa được ăn đồ ăn ngon khắp thế giới, cô không muốn cứ như vậy chết đi.

Nhưng đúng là trong cái rủi có cái xui, bởi vì trời quá tối, Mia đột nhiên bị hụt chân rớt thẳng xuống một cái hố, mà lúc này ma cà rồng cũng vừa vặn đuổi tới, ánh mắt thèm khát nhìn Mia đang chật vật bên dưới.

Ma cà rồng chầm chậm bước về phía miệng hố, ánh mắt tàn độc xen lẫn một chút thích thú nhìn con mồi đang cố gắng vùng vẫy thoát khỏi nó. Mùi thơm từ Mia khiến nó không nhịn được nhỏ dãi, răng nanh cũng bắt đầu lộ ra, chuẩn bị đánh chén một bữa ra trò.

Bàn tay trắng bệch chậm chạp vươn ra, bóp lấy cổ Mia.

Mia lúc này sợ đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, mắt nhắm chặt chờ đợi cái chết cận kề, trong lòng có ngàn vạn điều không nỡ. Nếu biết trước phải chết như thế này thì chi bằng lúc trước cứ mặt dày bám lấy Henry, quyến rũ anh, yêu đương với anh, như vậy ít ra khi chết cũng không biến thành ma trinh nữ.

Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên tên ma cà rồng bị một thế lực vô hình nào đó nâng lên không trung, cổ ngay lập tức bị bẻ gãy, nhanh đến mức chính hắn cũng không biết tại sao mình chết.

Mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, Mia he hé mắt ra xem ma cà rồng đang làm gì mà sao không hút máu cô. Kết quả đập vào mắt Mia là ánh lửa bập bùng đang thiêu cháy đầu và cơ thể của ma cà rồng, một người đàn ông ẩn hiện phía sau ánh lửa, tròng mắt đen âm trầm nhìn chằm chằm vào Mia.

Ngay khi nhìn thấy Henry ở phía trên, Mia không thể kìm nén thêm được nữa, òa khóc nức nở, khóc đến mức khàn cả tiếng. Cô gấp gáp muốn đứng lên thì phát hiện cổ chân đau nhói, hoàn toàn không cách nào đứng dậy được.

Đôi mắt đen lạnh lùng khẽ dao động trong tích tắc, Henry lúc này sử dụng ý niệm nhẹ nhàng nâng Mia lên, kéo cô về phía mình.

Đôi mắt xanh trong suốt khóc đến mức sưng đỏ, tay nhỏ bấu chặt gấu áo, không dám chạm vào người Henry, cô sợ lại bị anh chán ghét.

Henry đau lòng bế thốc cô lên khiến Mia tròn mắt nhìn anh, ánh mắt Henry tràn ngập dịu dàng không thể che giấu, khiến Mia hoài nghi bản thân đã nhìn nhầm.

Mia hiện tại đã thấm mệt, cô vùi đầu vào vòm ngực rắn chắc của Henry, tận hưởng sự ấm áp cùng mùi hương gỗ thông quen thuộc trên người anh. Hai mắt chầm chậm díu lại, Mia ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Henry cong môi nhìn cô gái nhỏ trong lòng. Có trời mới biết anh nhớ cô nhiều đến nhường nào.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng trở về khu cắm trại, tuyệt nhiên không nói với nhau lời nào, tựa như hoàn toàn xa lạ.

Bên phía khu cắm trại, bác sĩ gia đình của gia tộc Lewis đã ở đây đợi sẵn, chỉ đợi Mia trở về là lập tức chữa trị. May mắn là Mia chỉ bị trật chân và bị xây xát nhẹ, không có gì đáng ngại. Hơn nữa cô cũng là Phù thủy Chữa lành, khả năng tự hồi phục tốt hơn so với con người gấp nhiều lần.

Lucas cũng vừa vặn quay trở về từ khu rừng sau khi nhận được điện thoại của Derek báo rằng Henry đã tìm thấy Mia.

Lucas phẫn nộ đẩy Henry ra, đứng chắn trước mặt Mia, khiến toàn bộ bạn học ngay lập tức á khẩu, chẳng lẽ hai nam thần lại sắp đánh nhau?

Nhưng ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Henry chỉ lặng lẽ nhìn về phía Mia, sau đó lạnh lùng bỏ đi, đến cả một câu hỏi thăm hay chất vấn Mia cũng không có.

Mia buồn bã nhìn theo bóng lưng Henry rời đi, sau đó lại thất vọng cụp mắt xuống. Toàn bộ biểu cảm của cô đều không thể qua mắt Lucas, anh vừa đau lòng cho Mia lại vừa cảm thấy tức giận. Anh là người rõ hơn ai hết Henry là tên cặn bã, vốn không xứng đáng với tình yêu của Mia. Nhưng anh không thể nói với Mia rằng thứ Henry muốn là mạng của cô, là trái tim của cô, anh sợ sẽ làm Mia tổn thương, sợ cô sẽ căm ghét cả anh vì đã che giấu giúp Henry.

Một buổi tối nặng nề cứ như vậy trôi qua.