"Ngươi gạt ta đúng không, sao lại ném đi rồi?"
Ánh mặt trời buổi trưa không chỉ rực rỡ, còn mang theo vài phần nhiệt ý, chiếu xuống đường phố Thương Châu đến ấm áp vui vẻ.
Thế nhưng tháng tư, cũng đã bắt đầu ấm lại rồi.
Phố xá Thương Châu rải ánh mặt trời rực rỡ, một nam một nữ đi ở giữa, nam tử mù mặc áo trắng đi ở bên trái, bước đi thong thả, thiếu nữ mặc váy màu vàng nhạt ở bên phải, trong lòng ôm một rổ anh đào đỏ tươi.
“Chỉ còn vài ngày là tới giữa tháng, ngươi thật sự đã ném đi rồi sao?”
Lý Nhược Thủy rất lo lắng, nếu như không phải không đánh lại hắn thì bây giờ nàng đã xách cổ áo của hắn giơ lên rồi.
“Ngươi không thích, đành phải để cho nó bụi về bụi đất về đất thôi.” Lộ Chi Dao thở dài một hơi, trông như cực kỳ tiếc nuối.
Lý Nhược Thủy rất mệt mỏi.
Hai người Lục Phi Nguyệt dự định đến Tuần Án Ti điều tra, ban ngày ban mặt đã phân công nhau đi theo dõi, chỉ để lại nàng và Lộ Chi Dao lượn quanh.
Nàng chắc chắn không tin Lộ Chi Dao đã ném thảo dược đi, nàng cũng biết hắn đang đợi chuyện gì.
Người co được dãn được, miệng không đúng tâm, lời nói ra không có nghĩa gì cả, cho nên - -
“Xin ngươi đó, đưa thuốc cho ta đi.”
Lý Nhược Thủy nhìn người đi đường xung quanh, đi đến ưỡn ngực ngẩng đầu, da miệng bất động chỉ lên tiếng nói ra những lời này.
Lộ Chi Dao nghe được lời muốn nghe, khóe môi không kiềm chế được mà giương lên, nụ cười như gió xuân phất vào mặt.
“Không nghe rõ.”
Cơn tức ngực buổi sáng tan thành mây khói.
Lời đại phu kia nói có chút không đúng, muốn ngăn chặn phần rung động này, không nên đi nghe thuyết thư, nên nghe Lý Nhược Thủy cầu xin hắn.
“Cầu xin ngươi!”
Người đi đường nhao nhao quay đầu lại, không thấy người, chỉ thấy một giỏ trúc che khuất mặt.
Tâm tình Lộ Chi Dao không ngừng tốt lên, ngữ điệu cũng nhanh hơn vài phần.
“Nhưng ta không muốn nghe ngươi cầu xin ta.”
Đánh rắm!
Lý Nhược Thủy trừng to mắt, thật sự rất muốn ném giỏ anh đào này lên trên mặt của hắn.
“Hỏa diệc thảo làm thuốc dẫn khó điều chế, không bằng để ta giúp ngươi?”
Giỏ đang giơ lên dừng ở giữa không trung, mặc dù có dự cảm không tốt, nhưng Lý Nhược Thủy cũng không nói ra được là như thế nào.
“Có ý gì?”
“Ta sắc thuốc giúp ngươi.”
Lý Nhược Thủy:...
Ngươi nghĩ ta tin sao?
Hai người ngươi một lời ta một câu, lề mề đi tới trước cửa Trịnh phủ, sau đó vô cùng tự nhiên mà đi vào.
Từ sau khi biết chuyện bắt quỷ hoàn toàn là dựa vào Lộ Chi Dao, Trịnh phủ không chỉ đưa hắn vào danh sách khách quý, sau khi mở cửa ra thậm chí còn có suy nghĩ muốn mời hắn vào Trịnh phủ, nhưng đã bị từ chối.
“Chúng ta vào cũng tự nhiên quá rồi.” Lý Nhược Thủy yên lặng châm chọc một câu.
Không biết còn tưởng rằng Trịnh phủ là nhà của bọn họ đó.
Lộ Chi Dao im lặng một lát, nhẹ giọng nói: “Không phải ngươi là thiếu phu nhân của Trịnh phủ sao?”
Lý Nhược Thủy:...
Sao lại cảm thấy có chút châm chọc nhỉ.
Tuy rằng tiểu viện của Trịnh Ngôn Thanh vắng vẻ, nhưng thứ nên có đều có, ví dụ như phòng bếp nhỏ ở góc đông nam.
Lộ Chi Dao trong quá khứ đã tự mình điều chế thuốc giải, đối với việc sắc thuốc cũng xem như cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
“Hỏa diệc thảo vốn mang tính nóng, khống chế nhiệt độ khi sắc rất quan trọng.”
Hai người chuyển lò sưởi nhỏ đến trong sân, bỏ thảo dược đã được nghiền sẵn vào trong, chậm rãi quạt lửa.
Lý Nhược Thủy ngồi trên xích đu, lúc ẩn lúc hiện mà nhìn hắn.
"Tối hôm qua ngươi lấy được thảo dược như thế nào?"
Lộ Chi Dao dùng quạt cói, tay kia thử nhiệt độ cách bình thuốc, trầm ngâm một lát mới trả lời nàng.
“Bên trong rất tối, khắp nơi đều là ám khí, vô cùng nguy hiểm.”
Lý Nhược Thủy như có điều suy nghĩ mà lắc lắc xích đu, không trả lời.
"Trong phòng tối có rất nhiều thảo dược, nhưng ta không nhìn thấy, chỉ có thể ngửi để phân biệt từng cái một, mặc dù có hơi tổn thương mũi, nhưng cuối cùng ta vẫn tìm được Hỏa diệc thảo.”
Ngữ điệu của Lộ Chi Dao vừa nhẹ nhàng vừa du dương, cho dù là ai nghe thấy cũng sẽ có chút cảm động.
Nhưng Lý Nhược Thủy hoàn toàn không có ý nghĩ này, thậm chí còn cảm thấy có chút kỳ diệu.
“Ngươi, không phải là đang giả bộ đáng thương đó chứ?”
Nước thuốc trên lò vang lên ùng ục, bay ra một mùi thuốc kham khổ, che lấp một tiếng than nhẹ của Lộ Chi Dao.
“Ta không giả bộ.” Lộ Chi Dao quay đầu lại: “Chẳng lẽ không phải đáng thương thật sao?”
Tuy rằng hai chữ này hôm nay đã nói rất nhiều lần, nhưng lúc này nàng vẫn muốn nói.
Đánh rắm.
Lý Nhược Thủy im lặng làm ra khẩu hình này, há miệng chẳng khác nào đã nói ra.
Lộ Chi Dao cười khẽ một tiếng, tiện tay lấy ra một sợi tơ bạc quấn lấy xích đu, chậm rãi kéo nó lên cao.
Lý Nhược Thủy vội vàng giữ chặt dây thừng hai bên, nhìn khoảng cách càng lúc càng cao, có chút lắp bắp.
“Ngươi làm gì vậy, vừa rồi ta cũng không nói xấu ngươi!”
Vừa nói ra nàng liền hối hận, đây không phải là không đánh tự khai sao!
Lực đạo trên tay Lộ Chi Dao không giảm, lông mi rũ xuống hơi cong lên, tâm tình rất tốt.
“Lần sau nói xấu trong lòng là được rồi, cho dù chỉ động môi cũng sẽ có âm thanh.”
Lộ Chi Dao ngại độ cao này không đủ, nhảy lên trên cây, kéo xích đu càng ngày càng cao, cho đến khi sắp song song thì mới ngừng tay.
Tim của Lý Nhược Thủy đập không ngừng, nhắm mắt cắn răng, sợ mình sẽ không nhịn được mà mắng ra lời ở trong miệng.
Nhưng nhắm rất lâu cũng không đợi được hắn buông tay ra, Lý Nhược Thủy mở một con mắt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy Lộ Chi Dao đứng ở giữa cây, ánh sáng trên mặt loang lổ, tóc đen lẳng lặng xõa tung sau đầu, giống như là tiên nhân trong rừng.
“Loại chuyện chơi xích đu này, muốn thả thì mau thả, dừng ở không trung thật sự là không có võ đức...”
Miệng nhỏ nhắn của Lý Nhược Thủy càm ràm, hai mắt nhắm lại, lẩm bẩm một trận, muốn mượn chuyện này để giảm bớt căng thẳng của mình.
"Gió đến rồi."
Ngay sau đó, xích đu đột nhiên hạ xuống, mang theo cảm giác mất trọng lượng khiến người ta hoảng hốt.
“Ta hận - -“
Lộ Chi Dao rơi xuống bên lò lửa, tiếp tục sắc thuốc, thuận miệng hỏi một câu.
“Hận cái gì?”
Xích đu từ điểm cao nhất phía trước lắc lư đến điểm cao nhất phía sau, muốn khống chế cân bằng chỉ có thể dựa vào mông và tay.
Lý Nhược Thủy nghiến răng nghiến lợi mà trả lời một câu: “Ta hận chính mình không trải nghiệm từ sớm!”
Sau này nhất định phải hành hung hắn một trận.