Người thuyết thư trên đài cao đập miếng gỗ, cười ha hả nói: “Vừa rồi chỉ là dẫn đầu, kế tiếp mới là chuyện xưa đứng đắn.”
"Câu chuyện này giống như Lương Chúc, xảy ra ở một thư viện."
“Mười mấy năm trước, triều ta còn chưa trải qua biến thiên, nữ tử không thể vào học đường. Lâm Nghi có một Bạch phủ, Bạch gia tiểu thư thuở nhỏ thông minh, nhưng cũng ham chơi đến cực điểm, lại cải trang vào học đường..."
“Bắt đầu từ rung động, là một đoạn duyên phận đã đến, nhưng mọi người đều biết, cả đời người cũng không phải chỉ có một đoạn duyên, chỉ có số ít người cố chấp quá mức sẽ coi trọng chuyện này, Bạch tiểu thư vừa vặn chính là người như vậy.”
Câu chuyện này bắt đầu sinh động như thật, người thuyết thư giống như đã như tận mắt nhìn thấy, bắt trước giống y như đúc tình thái của công tử tiểu thư, khiến cho bầu không khí cực kỳ tươi mát.
Dường như mọi người đều có thể nhìn thấy Bạch tiểu thư thẹn thùng, phong thái nhẹ nhàng của công tử, cùng với mưa bụi mênh mông của Lâm Nghi và mùi son phấn thấm vào ruột gan.
Nhưng cũng chỉ nói mở đầu, sau khi kể xong chuyện trước khi hai người gặp nhau, đột nhiên dừng lại.
Người thuyết thư thu quạt lại, đánh thức mọi người đang trầm mê trong đó: “Câu chuyện này mới, hôm nay không thể nhiều lời, dự đoán tình hình, kính xin chư vị chờ đợi lần sau.”
Các tiểu thư say mê ở dưới sân khấu không nhịn được nà trêu ghẹo: "Các ngươi thuyết thư thích nhất chính là cắt tới cắt lui.”
Người thuyết thư sờ sờ chòm râu nhỏ của mình, từ chối cho ý kiến mà cười.
“Ta đã bỏ ra không ít vì câu chuyện này, sao có thể dễ dàng kể xong như vậy chứ.”
Cô nương kia cũng không nhăn nhó, cười nói: “Tại sao những người khác trong thư viện lại không phát hiện ra Bạch tiểu thư là nam hay nữ thế.”
“Được.” Người thuyết thư thu hồi quạt xếp tre xanh, lấy ra một cây quạt nhỏ đom đóm che khuất nửa khuôn mặt, không hiểu sao lại có chút yêu kiều: “Hôm nay sẽ nói đến chuyện nữ cải nam trang này.”
“Nếu như trong thư viện người càng xinh đẹp hơn, nhưng thực ra hắn là một nam tử, vậy thì người kém hơn hắn một chút, ngươi còn nghi ngờ hắn là nam hay nữ sao?”
Dưới đài có người không tin: “Ông nói vị công tử kia đẹp hơn sao?”
“Ai biết được.” Người thuyết thư thu quạt, mỉm cười nhìn mọi người: “Năm ngày sau, xin mời các vị đến sớm.”
Câu chuyện này mở đầu không giống trước kia, ngay cả Giang Niên là người vào Nam ra Bắc cũng cảm thấy mới mẻ, không nhịn được mà hỏi thêm một câu.
“Nghe mở đầu, rõ ràng Bạch tiểu thư không thích hắn, tại sao còn nói bọn họ giống Lương Chúc.”
“Đừng nói lung tung, Bạch tiểu thư này không phải Chúc Anh Đài.” Người thuyết thư nheo mắt lại, dùng quạt xếp chỉ vào hắn: “Hơn nữa, ai nói nàng không thích.”
Lý Nhược Thủy ôm giỏ trúc, cẩn thận nhìn người thuyết thư trên đài: “Hình như hắn không giống nam tử lắm.”
“Nàng là nữ, họ Diêu.’ Lục Phi Nguyệt đứng thẳng tắp, trong mắt có chút thưởng thức: “Mấy năm trước ta đến Thương Châu thì nàng đã ở chỗ này kể chuyện rồi, nói ít lặp lại, mỗi lần tới đều có thể nghe rất nhiều câu chuyện xưa mới.”
Người thuyết thư dọn dẹp mặt bàn, tiếp tục truyền thống nói chuyện phiếm sau khi thuyết thư.
“Một chữ tình, miệng biết nói dối, nhưng thân thể vĩnh viễn sẽ không, nếu không thích, tại sao nàng lại hôn vị công tử kia chứ?”
Dưới đài một mảnh xôn xao, lòng bát quái dấy lên, nhao nhao muốn nàng ta nói thêm một chút.
Người thuyết thư giả vờ kinh ngạc, che miệng lại: “Lắm lời rồi, năm ngày sau các vị hãy đến, để tại hạ thu lại chút tiền đi.”
Xung quanh nghị luận sôi nổi, đều đang thảo luận về sự phát triển tiếp theo của chuyện này, thảo luận về nỗi lòng của hai người trong kịch, chỉ có một mình Lộ Chi Dao dường như đã hiểu ra.
Cho nên, đêm đó Lý Nhược Thủy hôn hắn, là bởi vì yêu thích hắn sao?
“Giang Niên.”
Lục Phi Nguyệt dẫn theo Lý Nhược Thủy đến nơi này, liền bắt đầu thương lượng chuyện với hắn.
Lý Nhược Thủy một tay cầm giỏ trúc, một tay vỗ vỗ vai Lộ Chi Dao, vốn định gọi hắn, lại bị hắn nghiêng người tránh thoát.
Lý Nhược Thủy: ??
“Ngươi làm sao vậy?”
Lý Nhược Thủy cúi người xuống nhìn hắn, bắt đầu nghĩ có phải mình lại làm chuyện gì hay không.
Khí tức thanh ngọt chợt tới gần, hắn vốn còn có thể bình thản hít thở một chút, tay lại không tự giác mà sờ lên Phật châu ở cổ tay trái, cảm giác lạnh lẽo khiến cho hắn trấn tĩnh hơn rất nhiều.
Khóe miệng hắn vẫn cong lên như trước, siết chặt cổ tay, suy nghĩ một chút.
“Đang nghĩ cách dạy ngươi kiếm pháp.”
Ký ức thống khổ vọt tới, Lý Nhược Thủy bĩu môi, ném chiếc giỏ trong tay ra phía sau, không tiếng động mà làm động tác nện hắn.
Bóp nàng thành như vậy còn không nói, khớp xương bị điều khiển đến bây giờ còn có chút đau, bây giờ nàng còn muốn cho hắn ăn anh đào?
Ăn cái rắm đi!
“Ồ.”
Lý Nhược Thủy thản nhiên lên tiếng.
Vừa nghĩ tới sau đó không thể không dẫn hắn đi bơi để lấy chút hảo cảm, nàng liền cảm thấy nghẹn khuất một trận.
Không biết sau này có cơ hội đánh hắn một trận hay không.
“Mật lệnh có vấn đề, không có khả năng trong thời gian ngắn đột nhiên không tra nữa.”
Lục Phi Nguyệt ôm đao, nhíu mày, dường như đang suy nghĩ cách để giải quyết chuyện này.
“Hình như trong phòng tối của Trịnh phủ có thư.”
Lộ Chi Dao nói ra những lời này, không để ý ba người trên sân đang khϊếp sợ.
Lý Nhược Thủy đứng mũi chịu sào hỏi: “Ngươi đi vào lúc nào?”
“Tối hôm qua, đi lấy một ít Hỏa diệc thảo.”
Lý Nhược Thủy trước đó còn muốn đánh hắn một trận nghẹn một cái, trong đầu hiện lên một đoạn ngắn.
“Không phải là thảo dược thân đỏ lá xanh sáng nay chứ...”
Nếu thật sự đúng là nó, không phải nàng đã phạm vào chuyện tối kỵ của công lược sao, khó trách hôm nay hắn lại có chút không đúng.
Lộ Chi Dao mỉm cười, Phật châu trên cổ tay vang lên: “Đúng vậy, nhưng hình như ngươi không thích lắm.”
Cứu mạng!
Thì ra bởi vì nàng thẹn thùng không đúng lúc, khiến cho nàng bỏ lỡ cơ hội tốt để xoát hảo cảm và cứu mình sao!