Đương nhiên lúc đọc tiểu thuyết Lý Nhược Thủy còn từng châm chọc, người Trịnh gia là đang đau lòng cho con trai hay là đang đau lòng cho Trạng nguyên lang tương lai thế?
Từ nhỏ Trịnh Ngôn Thanh đã cắt đứt với gia tộc kinh doanh này, cha mẹ vừa bàn bạc tiền tài, mưu đồ mở rộng cửa hàng như thế nào, lại vừa nói nói cho hắn biết, tất cả đều là hạ phẩm chỉ có đọc sách mới là thanh cao, tiền tài đều là cặn bã.
Cha mẹ nhốt hắn ở trong viện, mời tiên sinh dạy học tốt nhất cho hắn, rõ ràng ở ngay trong một tòa phủ đệ, nhưng một năm cũng không gặp hắn được mấy lần.
Ca ca của hắn ở bên ngoài buôn bán, tỷ tỷ của hắn là người đứng đầu về tơ lụa của Thương Châu, hắn lại được cho biết chuyện trong nhà không liên quan đến hắn, chuyện hắn cần làm chỉ là đọc sách.
Hắn tên Trịnh Ngôn Thanh, nhưng không ai thật sự coi hắn là con của Trịnh gia.
Trịnh Ngôn Thanh có chút trầm ngâm mà nhìn nàng, giống như là thật sự đang suy nghĩ khả năng làm như vậy.
Vừa rồi lời kia cũng đã nói rồi, nhưng Lý Nhược Thủy vẫn hỏi ra điểm mấu chốt nhất.
"Hiện tại huynh không thiếu ăn thiếu uống cho nên mới muốn đi thám hiểm, nếu như sau này thật sự đi ra ngoài, cha mẹ huynh không cho huynh tiền, vậy huynh phải làm như thế nào?"
Hiện tại nàng chỉ có thể chuyên tâm vào chuyện công lược, cũng có một phần nguyên nhân là bởi vì khen thưởng của hệ thống có bạc, tiết kiệm một chút cũng là không lo ăn uống, bằng không đừng nói là công lược, sinh tồn cũng đã là một vấn đề nan giải rồi.
Trịnh Ngôn Thanh cười khổ một tiếng: “Quả thật ngoài chuyện đọc sách ra ta không biết gì cả.”
“Không biết thì có thể học mà.” Lý Nhược Thủy vỗ vỗ vai hắn, lộ ra nụ cười: “Có ai vừa sinh ra là biết đọc sách chứ.”
Nói xong câu đó, Lý Nhược Thủy sửng sốt một chút, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cúi đầu hỏi hắn: “Huynh có biết ở Thương Châu có chỗ nào học bơi lội khá ổn không?”
Trịnh Ngôn Thanh thích xem du ký, địa lý và thắng cảnh của triều đại này đều hiểu rõ trong lòng, lập tức đưa ra đáp án.
“Ở Bắc Sơn có một con sông nhỏ, trong suốt thấy đáy, là một nơi không tệ.”
“Đa tạ.” Lý Nhược Thủy gật gật đầu, trả lại kinh Phật cho hắn, nhanh như chớp mà chạy ra khỏi phòng sách.
Lời vừa rồi đã đánh thức chính mình, không biết thì có thể học, không ai trời sinh chuyện gì cũng biết.
Như vậy, Lộ Chi Dao không hiểu tình yêu thì cũng có thể học.
“Mạch tượng trầm ổn, không có bệnh nặng, thè lưỡi ra để ta xem.”
Đại phu tóc bạc mắt hoa này chính là vị ngày đó đã băng bó bàn tay cho Lý Nhược Thủy, hôm nay ông vừa nhìn thấy Lộ Chi Dao đi vào là đã nhận ra ngay.
Không nhìn thấy Lý Nhược Thủy ở bên cạnh hắn, đại phu im lặng thở dài, trên đời đã thiếu đi một đôi rồi.
Lộ Chi Dao nghe vậy liền há miệng, thè lưỡi ra.
“Ăn rất kém, trước mắt cũng có bóng đen, ngủ không ngon, gan rất nóng, nhưng nói tóm lại cũng không có vấn đề gì lớn.”
Đại phu lắc đầu, đổ lỗi cho tình trạng sức khỏe của hắn là vì đau lòng: “Nghĩ thoáng một chút là tốt rồi.”
Lộ Chi Dao sờ sờ ngực, có chút nghi hoặc: “Nơi này cũng không sao chứ?”
“Chỗ này của ngươi làm sao?”
“Tim đập nhanh, ngực khó chịu, có đôi khi nhảy rất nhanh, có đôi khi lại có chút đau nhức, nhưng không trúng độc, là chứng bệnh gì sao?”
Lộ Chi Dao không sợ chết, nhưng hắn không thích cảm giác thân thể mình mất khống chế.
Đại phu sờ mạch của hắn, lắc đầu lần nữa: “Không có vấn đề gì, ta hành nghề y mấy chục năm, vẫn rất có lòng tin vào y thuật của mình.”
“Thật đúng là kỳ lạ.”
"Lúc phát bệnh ngươi đang làm gì?” Đại phu cẩn thận hỏi, có lẽ có thể phát hiện chỗ nào đó mà ông đã xem nhẹ.
“Đều đang ở chung với Lý Nhược Thủy, đặc biệt là lúc cô ấy hôn ta, không chỉ tim đập dữ dội, tay chân còn như nhũn ra, hoàn toàn không giống bản thân ta.”
Tuy rằng khóe miệng của Lộ Chi Dao mang theo nụ cười, nhưng hắn nói vô cùng nghiêm túc, không hề có cảm giác kiều diễm, đại phu nghe thấy đã đỏ cả mặt lên.
“Cái người này…”
Đại phu nghẹn một lúc lâu, hồi lâu cũng không nói ra kết quả.
Ông vốn tưởng rằng là căn bệnh nặng khó có thể phát hiện gì đó, lại không nghĩ tới là vấn đề của phương diện này.
“Tuy nói rằng có nghĩ tới chuyện hạ độc, nhưng quả thật không có dấu hiệu cho thấy là cô ấy hạ.”
Lộ Chi Dao xoay thuốc trên bàn, giống như đang trầm tư điều gì đó.
Đại phu liếʍ liếʍ môi, miệng mở rồi lại nhắm, tới tới lui lui rất nhiều lần, lúc này mới lên tiếng.
“Ngươi không trúng độc, như vậy chỉ là bởi vì ngươi quá mệt mỏi, nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Nếu cô nương kia đã gả đến Trịnh gia, cũng không cần nói cho hắn biết chân tướng, để cho thế giới này có thêm một người đau lòng.
“Lần này sẽ không thu phí khám bệnh của ngươi.” Đại phu chắp tay áo, có chút tang thương mà nhìn hắn: “Đương nhiên, nếu thật sự nghĩ không thông, vậy thì hãy đến quán trà ở ngõ Yên Liễu nghe giảng đi.”
Chỗ kia từ trước đến nay đều thích hợp để nói chuyện nam nữ, nói không chừng có thể dạy hắn cái gì đó.
Lộ Chi Dao mỉm cười, cũng không hỏi thêm nữa, ngược lại còn nhắc tới một đề tài khác.
“Ta biết hai mắt của ta không thể cứu nữa...” Lông mi của hắn khẽ run lên, khóe môi gợi lên một nụ cười thật lòng: “Có thể nói cho ta biết, Lý Nhược Thủy có dáng vẻ gì không?”
Đại phu càng đau lòng hơn, đây chắc là mối tình đầu của hắn nhỉ, ông không thể để hắn tiếp tục trầm mê vào nữa.
“Vị cô nương kia.” Đại phu yên lặng xin lỗi Lý Nhược Thủy, cầm lấy dược liệu bên cạnh.
“Lông mày đảng sâm, mắt đậu xanh, miệng lá trúc, tóm lại là không đẹp.”
Thật là có lỗi mà, lương tâm đại phu có chút bất an.
Lý cô nương kia rực rỡ như ánh mặt trời, sáng như sao, vừa nhìn đã thấy có linh khí, là một diệu nhân hiếm có, lại bị ông hình dung đến tận thế này.
Lộ Chi Dao giơ tay vuốt mấy loại dược liệu kia, khóe miệng mỉm cười.
“Dáng vẻ thật thú vị.”
Đại phu:....
“Đa tạ.”
Lộ Chi Dao vẫn để bạc lại, xoay người đi ra ngoài, sau đó ngăn cản một người, thần sắc dịu dàng.
“Xin hỏi, ngõ Yên Liễu ở nơi nào?”