Con mèo ba màu kia từ góc đi ra, nó gầy yếu đi vài vòng ở bên phía xa xa, giống như có chút nôn nóng muốn thoát đi, nhưng bên ngoài lại đổ mưa, đành phải meo meo vài tiếng với chỗ này.
Lộ Chi Dao nhỏ mỉm cười, lấy chiếc bánh bao kia từ trong ngực ra, xé một miếng nhỏ, lắc lư trên không trung.
Mèo ba màu gầy yếu chắc là đã lâu không ăn gì, trong bản năng thèm ăn và chạy trốn, đã lựa chọn thèm ăn.
Nhưng nó không phát ra tiếng, mà là giẫm lên đệm thịt đi tới, không phát ra một chút âm thanh nào, dường như miếng bánh bao nhỏ trong tay Lộ Chi Dao nhỏ sẽ bị nó ăn được.
Lý Nhược Thủy đứng ở một bên, nhìn một người một mèo này, sợ hãi bị khẩn trương thay thế, nhưng nàng vẫn cảm thấy con mèo này sẽ vồ hụt.
Quả nhiên, mèo ba màu khom người nhảy dựng lên, nhưng vẫn không thể nhanh hơn Lộ Chi Dao nhỏ, hắn không chỉ thu hồi lại miếng bánh bao, còn nhét vào trong miệng của mình.
“Nếu như cướp thì không cho ngươi.”
Mèo con còn nhỏ, đương nhiên là đã bị chọc nóng nảy, lúc này lại nhảy lên giá nến cao cao, chỉ có thể mài móng vuốt uy hϊếp mà ùng ục ở phía dưới.
“Thú vị.”
Lộ Chi Dao nhỏ cười khẽ một tiếng, rất có phong phạm sau khi lớn lên, lại xé một miếng bánh bao ném cho con mèo ba màu kia.
“Đây coi như phần thưởng của ngươi.”
Mèo ba màu nhảy dựng lên, ngậm miếng bánh bao này rồi chạy qua một bên nhai nhuốt, vừa ăn vừa cảnh giác mà nhìn hắn.
Giống như cảm nhận được tầm mắt của mèo con, hắn lại bẻ một miếng ném qua, bánh bao trong tay nhất thời chỉ còn một nửa.
“Có ngon không?”
Mèo con không để ý tới hắn, meo meo một tiếng rồi tiếp tục ăn.
“Ăn thì có ý nghĩa gì, làm ta vui lòng, những thứ này đều cho ngươi cả.”
Hắn ném toàn bộ bánh bao qua, không để lại cho mình một miếng nào, hôm nay hắn vẫn chưa ăn điểm tâm.
“Theo ta thấy, thú vị nhất vẫn là nhìn người khác giãy dụa.”
Mèo ăn bánh bao xong thì liếʍ móng vuốt, nằm ở xa xa nhìn hắn, thỉnh thoảng meo một tiếng.
Lộ Chi Dao nhỏ mỉm cười với mèo, giống như cuối cùng đã tìm được một người nghe sẽ đáp lại hắn.
“Chờ đến ngày sư phụ được giải thoát, ta sẽ rời khỏi bà ấy, đến lúc đó ta tới tìm ngươi thì thế nào? Ta vẫn chưa từng nuôi mèo, vẫn luôn muốn thử xem.”
Miêu con nhìn ra ngoài miếu, mưa đã nhỏ dần, dường như nó đang tính chạy trốn.
Lộ Chi Dao nhỏ nghe thấy tiếng mưa rơi, không biết đang nghĩ gì, trông có chút xuất thần.
“Đừng nghe tiếng lá đập xuyên rừng, ngại gì ngâm tiếng và đi dạo... Hình như vị phu tử kia vẫn chưa nói đến ý nghĩa của câu thơ này.”
Lộ Chi Dao nhỏ vì để lấy được tin tức, đã đợi ở bên ngoài thư viện gần một tháng, trí nhớ của hắn rất tốt, hắn nhớ tất cả những bài thơ phu tử từng đọc.
Lý Nhược Thủy luôn cảm thấy hắn không phải đi tìm tin tức, mà là đi học tập.
Là một người mù từ khi sinh ra, nhận thức của hắn đối với thế giới bên ngoài ngoại trừ thông qua lỗ tai và tay, quan trọng nhất vẫn là cần người khác phản hồi cho hắn biết.
Nhưng chưa từng có ai nói cho hắn biết cỏ là màu xanh, trời là màu xanh, máu là màu đỏ, cho đến bây giờ hắn chỉ biết cỏ cứng, cây thô, còn máu là độ ấm.
Không chỉ là sách vở tri thức, ngay cả kiến thức cơ bản hắn cũng rất thiếu hụt.
Nếu như nói nhận thức của mỗi người đối với thế giới này đều sẽ tương đối phiến diện, vậy thì ngay cả mặt phim hắn cũng không đạt đến, hắn chính là thiếu nhận thức cơ bản đối với thế giới này.
Không được, Lý Nhược Thủy không nhịn được mà vò đầu, luôn cảm thấy công lược càng ngày càng khó, phải làm sao để truyền đạt tình yêu trừu tượng với một người thiếu nhận thức cơ bản đây?
Ngoài miếu đã tạnh mưa, chỉ có tiếng tích tắc của hạt mưa rơi từ trên miếu tre xuống.
Mèo ba màu chờ không kịp nghe lời trong lòng của Lộ Chi Dao nhỏ, xoay người chạy ra khỏi miếu hoang đổ nát, cũng không thấy bóng dáng nữa.
Nói được một nửa, hắn sửng sốt trong chớp mắt, sau đó mỉm cười lắc đầu.
“Vẫn là không thú vị, quay về làm thêm rối gỗ vậy.”
Hắn ôm kiếm đi ra khỏi miếu đổ nát, tiếp tục đi về phía đích đến.
Trong thành có rất nhiều người tò mò về cậu bé ôm theo kiếm, trên đầu nhăn nhúm, trên tai đeo lông đỏ này, dồn dập nhìn về phía hắn.
Lộ Chi Dao nhỏ lòng không tạp niệm đi mà về phía trước, cuối cùng dừng ở góc đường, mặt đối diện với tòa phủ kia.
Phủ đệ này được xây dựng rất rộng rãi, ở trung tâm thành, trên bảng hiệu viết hai chữ "Hà phủ".
Hôm nay Hà phủ có chuyện vui, là sinh thần củacon trai độc nhất nhà hắn, đã mời rất nhiều khách đến.
Người lui tới phần lớn là người giang hồ mặc trang phục thô cứng mang theo bảo kiếm, một số ít mới là lão gia công tử ăn mặc hoa quý, chắc là nhà hắn lui tới với nhân sĩ giang hồ nhiều hơn.
Lý Nhược Thủy lo lắng mà nhìn Lộ Chi Dao, hắn hiện tại chẳng qua mới mười tuổi, có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể đánh lại nhiều cao thủ như thế, còn không phải đi tặng đồ ăn sao?
Nhưng không đợi được nàng nhìn thấy chuyện xảy ra kế tiếp, đã cảm thấy có hơi mê muội, đây chính là dấu hiệu phải trở về.
“Đã để cho ta đợi ở chỗ này ba ngày, sao đến lúc quan trọng lại kéo ta về thế!”
Lần sau nàng nhất định phải dán hàng chữ “Đừng gọi ta” lên trên người!
Mê muội trôi qua, Lý Nhược Thủy mơ mơ màng màng mở to mắt, thứ đập vào mắt chính là ánh mặt trời chói mắt, hoàn toàn khác biệt với sự kìm nén lạnh lẽo vừa rồi củ nàng.
Tầm mắt của nàng tập trung trên người Lộ Chi Dao bên giường, trong lòng nhất thời giống như có mèo con đang cào.
Đây không phải là kẹt cốt truyện sao, thật khó chịu.
Nội dung tiếp theo rốt cuộc là cái gì, hắn bị hành hung sao, nàng thật sự rất muốn biết!
Lộ Chi Dao cảm nhận được động tĩnh của nàng, mỉm cười dịu dàng, hòa lẫn với ánh mặt trời.
“Ngươi đã ngủ rất lâu rồi.”
Hắn thật là xinh đẹp.
Chết tiệt, bây giờ nàng nhìn Lộ Chi Dao lại còn mang theo hiệu ứng ánh sáng dịu sao.