Chương 44: “Ngươi mong chờ chuyện hôm nay đi làm không?”

Có thể là bên ngoài rất an ổn, không ai làm phiền nàng, lần này Lý Nhược Thủy ở chỗ này ba ngày, đã quan sát Lộ Chi Dao đủ ba ngày.

Cuộc sống của Lộ Chi Dao nhỏ cực kỳ nhàm chán.

Sáng sớm thức dậy, ngồi xuống luyện võ, buổi trưa sau khi ăn bánh bao dưa muối không ngon chút nào, tiếp tục luyện võ, buổi tối ăn bánh bao dưa muối, nghe sư phụ hắn nói đến oán hận và phẫn nộ nhiều năm qua của mình, theo thói quen cười cười, sau đó luyện võ.

Cho dù ngũ giác của hắn linh mẫn, thiên phú rất tốt, là một mầm non tốt để tập võ, nhưng có thể trở thành vũ lực đỉnh nóc như ở trong sách, cũng không thể tách rời sự chăm chỉ luyện tập.

Lý Nhược Thủy nhìn thức ăn của sư trò này, trông có vẻ khá đói.

Lúc trước đi theo mẫu thân hắn, ăn mặc không tệ, nhưng là ăn bánh bao rau xanh, bây giờ đi theo sư phụ hắn, ăn mặc bình thường, thứ được ăn chỉ là bánh bao dưa muối.

Bánh bao lúc nhỏ hắn ăn còn nhiều hơn đường mà Lý Nhược Thủy đi, về sau có thể cao như vậy hoàn toàn là bởi vì hắn kiên cường nhỉ.

“Chính là hôm nay, ngươi mau đi, quấy tiệc sinh thần của bọn chúng đến long trời lở đất.”

Sư phụ Lộ Chi Dao cực kỳ phấn khởi, trời vừa tờ mờ sáng đã xoay xe lăn đánh thức Lộ Chi Dao nhỏ dậy, nhắc nhở hắn hôm nay phải làm chuyện gì.

Lộ Chi Dao nhỏ mở to mắt, vẻ mặt lười biếng, không có tiêu cự mà "nhìn" sư phụ hắn, gật gật đầu, sau đó tự mình bò dậy, mò mẫm đi rửa mặt.

Lộ Chi Dao nhỏ không biết chải đầu, không ai dạy hắn, ngay cả lụa đỏ buộc trên đầu cũng là tự mình mày mò.

Lý Nhược Thủy nằm mơ cũng không nghĩ tới, trong cuộc sống như vậy, chuyện thật sự quấy nhiễu đến Lộ Chi Dao nhỏ chính là buộc tóc như thế nào.

Hắn quỳ xuống trên giường cũ nát, trông giống như một cục bông nhỏ, hai mắt mở to không có tiêu cự, hắn lấy tay vén nửa sợi tóc trên, hàm răng cắn lụa đỏ, liên tục vén tóc rơi lả tả về phía sau.

Nhưng rất chân thật, khi hắn cố gắng dùng lụa đỏ buộc lên, tóc đã rơi xuống rất nhiều, lụa đỏ cũng lỏng lẻo suy sụp.

Lộ Chi Dao nhỏ hít một hơi thật sâu, duy trì khóe miệng mỉm cười, tay nắm chặt sợi tóc trên đỉnh đầu, hơi có vẻ phiền não mà dùng lụa đỏ quấn lên tận trời, đuôi tóc buộc lên rũ xuống ở một bên, giống như một cô bé hơn.

Cho nên đây chính là nguyên nhân hắn lớn lên không bao giờ buộc tóc sao...

Cột tóc xong, hắn dựa theo thường lệ mà ăn hai cái bánh bao, không để ý tới sư phụ đắm chìm trong vui sướиɠ, cầm lấy bánh bao, kiếm và rối gỗ rời khỏi nhà gỗ.

Lộ Chi Dao nhỏ không có bằng hữu, nên đã làm mấy con rối gỗ cho mình.

Những con rối gỗ này có hình thù kỳ quái, màu sắc cũng vô cùng kinh hãi, Lý Nhược Thủy chỉ ở chỗ này ba ngày, không biết đã bị dọa mấy lần.

Hắn rất ít khi vào trong thành, mỗi ngày ngoài luyện võ nghỉ ngơi, luôn thích mang theo rối gỗ đến rừng trúc để đi dạo, đó là lúc hắn nhàn nhã nhất trong một ngày, cũng là một khoảng thời gian thú vị nhất của trẻ con.

Lộ Chi Dao nhỏ đang trên đường đi vào thành, một tay cầm rối gỗ, một tay dùng kiếm dò đường.

Con rối có tướng mạo kỳ lại được điều khiển làm ra động tác vặn vẹo, rối gỗ đυ.ng tới đυ.ng lui, phát ra tiếng vang leng keng.

Lý Nhược Thủy đi theo phía sau hắn, sắc mặt lo lắng.

Để cho một đứa nhỏ như hắn đi làm loạn yến tiệc thì cũng thôi đi, còn để một mình hắn đi? Ít nhất cũng phải cho ít thứ phòng thân chứ?

Sao lại để cho đứa bé ôm bánh bao mang theo rối gỗ rời đi chứ?

Lý Nhược Thủy thầm oán trách sư phụ hắn, giống như người mẹ già lắc đầu thở dài ở phía sau, hoàn toàn đã quên mất Lộ Chi Dao nhỏ là muốn đi gϊếŧ người.

“Ngươi mong chờ chuyện hôm nay đi làm không?”

Hắn nâng rối gỗ lên, hai mắt sương mù mông lung phản chiếu dáng vẻ đáng sợ của rối gỗ, nhưng cũng không thể tập trung ở trên người nó được.

Rối gỗ đương nhiên sẽ không nói chuyện, nó chỉ biết bị khống chế bởi dây bạc, làm ra động tác tương ứng.

Lộ Chi Dao nhỏ lại kéo cánh tay của nó lên: "Mong chờ không?”

Lý Nhược Thủy:...

Nó chỉ là một con rối xấu xí, tại sao phải làm khó nó chứ?

“Không thú vị.”

Nàng nhìn thấy Lộ Chi Dao nhỏ thở dài xa xăm, hàm chứa nụ cười mà giơ con rối gỗ lên, lông mày hơi nhăn lại mang theo chút tiếc nuối.

“Vốn tưởng rằng không nói lời nào cũng tốt, bây giờ xem ra vẫn là không đủ, không biết nói thì thú vị gì chứ?”

“Chi bằng hãy ở lại đây cùng với đám tre không nói chuyện đi.”

Vừa dứt lời, hắn không chút do dự mà cắm rối gỗ đã vui chơi mấy ngày vào trong khớp tre, tiếp tục kéo kiếm đi về phía trước.

Lý Nhược Thủy nhìn con rối gỗ nửa đầu bị cắm vào khớp tre kia, không khỏi cảm thấy đầu lạnh lẽo, sau này nàng sẽ không bị đối xử như vậy chứ.

Nhìn bóng dáng nho nhỏ phía trước, cùng với sự ngây thơ chất phác run rẩy trên đầu hắn, Lý Nhược Thủy lại cảm thấy được hàn ý quen thuộc.

Quả nhiên, biếи ŧɦái khi còn bé cũng không phải là người bình thường.

Đi chưa bao lâu, trên bầu trời đổ mưa tí tách, Lộ Chi Dao nhỏ không chút do dự mà quẹo vào một tòa miếu đổ nát.

Miếu này thờ Thành Hoàng gia, nhưng đã không nhìn thấy rõ tượng, chỉ có góc áo bào màu đỏ hiện ra vài phần huy hoàng năm đó.

Lộ Chi Dao nhỏ không nhìn thấy, đương nhiên cũng không có khái niệm, tự hắn mò mẫm đến một đệm cối, lấy tư thế ngồi tọa mà ngồi trên đài nến, chán đến chống cằm, bắt đầu thả lỏng bản thân.

Từ nhỏ đến giờ thứ hắn nhìn thấy là đen tối, giờ phút này ở chỗ này cũng không cảm thấy có gì đáng sợ.

Nhưng Lý Nhược Thủy sợ.

Mặc dù nàng là một người từ bên ngoài đến không ai nhìn thấy, không sờ được, mặc dù thứ quỷ dị nhất ở trong miếu này chính là nàng, nhưng nàng vẫn sợ.

Trời mưa ánh sáng khá tối, trong miếu càng tối hơn, áo choàng của Thành Hoàng gia lại đỏ đến kỳ quái, chỉ nhìn cảnh tượng áp lực này nàng cũng đã tưởng tượng ra mười vạn chữ "Hồn đoạn miếu Thành Hoàng".

Đột nhiên trong góc truyền đến tiếng sột soạt vang lên, Lý Nhược Thủy lấy lực bật kinh người mà nhảy đến bên cạnh Lộ Chi Dao nhỏ, ý đồ lấy thân thể gầy yếu mười tuổi của hắn để ngăn cản cho mình.

Hiển nhiên Lộ Chi Dao nhỏ cũng nghe được động tĩnh này, sự vui sướиɠ mừng rỡ của hắn tạo thành đối lập với Lý Nhược Thủy ở phía sau, hắn không sợ, thậm chí còn có hứng thú đối với chuyện này.

Lông mày xinh đẹp của hắn khẽ nhếch lên, vẫy vẫy tay, lại gõ lên giá nến, vô cùng giống mà kêu một tiếng meo.

Lý Nhược Thủy thò đầu ra từ sau lưng hắn, đối diện với con mèo tam thể tò đầu ra từ góc tường, chợt cảm thấy xấu hổ.

May mà không ai thấy nàng như vậy.

Con người thường không phải bị chân tướng hù chết, mà là bị chính mình bổ não mà hù chết.

Lý Nhược Thủy nhìn con mèo kia, nhất thời có lý giải sâu sắc đối với những lời này.