Một người mù, một người tàn tật, hai người đi bộ một người hơn một người chậm.
Lý Nhược Thủy vòng tới trước mặt bọn họ, chỉ thấy bước đi của Lộ Chi Dao nhỏ không ngừng, nở nụ cười với bà, ánh mắt trống rỗng cong thành trăng lưỡi liềm, lông hồng dưới tai bay tới bay lui theo gió, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Lý Nhược Thủy hít sâu một hơi, theo bản năng dừng lại ở bên cạnh một chút, nàng thật sự rất nghi ngờ cậu nhóc này có thể nhìn thấy mình.
[Ký chủ yên tâm, bổn hệ thống không có lỗ hổng, Lộ Chi Dao lại là người mù, tuyệt đối không nhìn thấy ngươi.]
Tốt nhất là như vậy, nhưng nàng đã không thể nào tin tưởng hệ thống ngoại trừ phát lại, thì không còn chỗ tốt nào này.
Lý Nhược Thủy vẫy vẫy tay ở trước mặt hắn, rồi lại vẫy vẫy tay ở trước mặt sư phụ hắn, thấy hai người đều không có phản ứng gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Sư phụ Lộ Chi Dao không nói nhiều lời, thái dương đổ mồ hôi, mà Lộ Chi Dao lại nghiêng đầu nghe sự ồn ào ở trên đường, khóe miệng mang theo nụ cười.
Hai người từ phố xá náo nhiệt chậm rãi đi tới ngoại ô người ở thưa thớt, đi vào một căn nhà gỗ nhỏ cũ nát.
Vừa vào cửa, sư phụ Lộ Chi Dao đã cầm lấy hai cây gậy từ bên cửa, chống đỡ mình ngồi vào trong xe lăn.
Lý Nhược Thủy nhìn há hốc miệng, không ngừng cảm khái, đây là nữ cường như thế nào chứ, người ngồi xe lăn mà lại đi ở trong thành lâu như thế.
Hình như Lộ Chi Dao đã từng nói, gân chân của sư phụ hắn đã từng bị đứt.
“Lại đây.”
Mặt mày sắc bén của sư phụ hắn nhìn thẳng vào hắn, không chút dịu dàng nào.
Lộ Chi Dao nhỏ không hề phản kháng, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt bà, cúi đầu nghe huấn luyện, tóc ngắn ngang vai che khuất khuôn mặt, khiến người ta khó có thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.
"Ta cho ngươi kết giao bằng hữu với hắn, nhưng ta nói rồi, không nên nhận bất cứ thứ gì của tên tạp chủng kia, ta nhìn thấy mà ghê tởm!"
"Chó còn không ăn thức ăn xin, hắn nhặt đồ vật trên mặt đất cho ngươi, ngươi lại ăn, không có lòng xấu hổ sao!"
"Ta có từng nói hay không, người có tự tôn, đừng có vội vàng tự đổ hết lần này đến lần khác.”
Hình như là sư phụ hắn cực kỳ tức giận, tay run càng ngày càng mãnh liệt hơn, nhưng vẫn cầm quải trượng, không chút do dự mà ném lên người hắn, đập vào khiến hắn lảo đảo vài bước.
Lý Nhược Thủy theo phản xạ có điều kiện mà run lên một cái, nhìn lưng của Lộ Chi Dao nhỏ, đoán chừng nơi đó đã sưng lên rồi.
Lực này cũng không nhỏ, cho dù là người trưởng thành cũng khó có thể chống đỡ, huống chi là một đứa bé.
Nếu như là Lý Nhược Thủy, nói không chừng đã đau đến mức sinh lý chảy nước mắt rồi, nhưng Lộ Chi Dao nhỏ chỉ là khẽ nhíu mày nhịn đau, bước chân hơi giơ lên một chút.
Sư phụ rất bất mãn đối với phản ứng này của hắn, dùng quải trượng nâng cằm hắn lên, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
“Ta nói rồi, cười, cho dù như thế nào cũng phải cười, chỉ có cười mới không khiến cho người khác chán ghét ngươi.”
Lộ Chi Dao nhỏ cau mày, lần nữa kéo ra một nụ cười nhu thuận dịu dàng.
Lúc này sư phụ hắn mới thu tay về, lạnh lùng thản nhiên nhìn hắn: "Mấy lần này có tin tức gì mới không?"
Lộ Chi Dao nhỏ gật gật đầu, ôm cổ họng ho khan, khóe mắt nhiễm vài phần ẩm ướt do ho khan mang đến.
“Hắn nói, khụ, mấy ngày nữa là sinh thần hắn, phụ mẫu của hắn sẽ đến.”
Sư phụ hắn không hề để ý đến tình huống của hắn, cười mỉa mai nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt sảng khoái vì mối thù.
“Cuối cùng cũng đến rồi, nhưng ta không vội, chơi đùa với các ngươi trước, đợi đến khi các ngươi sợ hãi bất an thì sẽ một lưới bắt hết các ngươi.”
Mắt bà chuyển hướng về Lộ Chi Dao nhỏ, ánh mắt cuồng nhiệt, tay chân không ngừng run rẩy.
“Đây là tác phẩm ta đắc ý nhất, là kiếm sắc bén nhất của ta, các ngươi dám làm nhục ta đến mức này, thì sẽ phải trả giá.”
Bà xoay bánh xe đến trước tủ, lấy ra một đĩa tơ bạc từ bên trong, gõ cửa tủ: “Lại đây.”
Lộ Chi Dao nhỏ lần mò đi về phía trước, đυ.ng vào góc bàn một lần rồi mới đi đến trước mặt bà.
Sư phụ hắn cột tơ bạc vào cổ tay cổ chân hắn, kéo hắn đi vào trong sân viện, bàn tay run rẩy tiếp tục thao túng hắn.
“Nếu muốn làm loạn một trận thì phải chuẩn bị sẵn sàng, hôm nay luyện thêm.”
Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, không lâu trước đó, nàng mới bị Lộ Chi Dao đối xử như vậy, nhưng động tác của hắn còn dịu dàng hơn thế nhiều.
Sư phụ của Lộ Chi Dao đối với hắn giống như là đang mài một món binh khí, sự cuồng nhiệt trong mắt cũng không phải vì hắn, mà là vì vui sướиɠ khi mình thành công mài ra vũ khí.
Lộ Chi Dao bị kiềm chế xa xôi, bị quăng tới đánh lui, rất nhiều chiêu thức biến hoá kỳ lạ vô cùng phản nhân thể, xoay tròn thân thể của hắn đến đáng sợ, may mà từ nhỏ hắn đã luyện tới mức độ như vậy, thân thể mềm mại, mới không đến mức bị thương.
Lý Nhược Thủy đứng một bên nhìn hắn, tâm tình phức tạp.
Tại sao người khác có thể đi học ở học đường, tan học đi mua kẹo người, còn hắn chỉ có thể tập võ từ nhỏ, bị người khác coi là vũ khí báo thù chứ.
Sợi bạc khảm vào cổ tay, siết ra một mảnh vết đỏ, Lộ Chi Dao nhỏ giống như không cảm thấy đau, nhìn vẻ mặt còn có chút nhàm chán.
Ngón tay sư phụ hắn run rẩy, chóp mũi chảy mồ hôi mỏng, điều khiển đối với bà mà nói rất phí thể lực và tinh lực, nhưng vì sau này, chút vất vả này không tính là gì.
Lý Nhược Thủy ngồi ở trên bàn trong viện, nhìn bóng dáng nho nhỏ kia mà rơi vào trầm tư.
Sư phụ hắn muốn làm loạn như thế nào?
Lộ Chi Dao còn là một đứa bé, lợi hại hơn nữa cũng khó địch lại bốn tay, xông lên sẽ không phải là đưa thức ăn đó chứ?
Mặc dù biết sau khi hắn lớn lên không thiếu tay thiếu chân, nhưng lúc này đây chắc chắn đã chịu rất nhiều đau khổ, đây chính là dùng thực chiến để luyện võ mà hắn nói sao?
Lý Nhược Thủy thở dài thật sâu, ánh mắt sáng ngời của nàng đã ảm đạm hơn không ít, hai đầu lông mày lộ vẻ ưu sầu.
Tại sao đã lớn như vậy rồi, hình như không có ai yêu hắn chứ?