Chương 41.1: Anh đào đỏ và quả vải

“Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai.”*

*Dịch nghĩa: Một người cưỡi ngựa tung bụi hồng, Quý phi mỉm cười; Không ai biết rằng là quả vải đã về đến cung. Xuất phát từ bài thơ “Quá Hoa Thanh cung kỳ” của tác giả Đỗ Mục. Ở đây nói về nếp sống xa hoa của Dương Quý Phi, nàng thích ăn trái vải tươi nên đã sai lính trực thuộc cưỡi ngựa tốt ngày đi đêm nghỉ để đem trái vải từ huyện Bồi Lăng tỉnh Tứ Xuyên (đường xa hơn ngàn dặm) về Hoa Thanh cung vẫn còn tươi. (Nguồn thivien.net)

Ánh nắng ấm áp, ngày hè ve sầu.

Bên đường có một tòa thư thục, bên trong truyền đến tiếng sách lanh lảnh, tiếng trẻ con thanh thúy, mang theo hy vọng và tốt đẹp vô hạn.

Ngoài tường thư thục có một gốc cây anh đào đã có tuổi, phía trên đã nở anh đào đỏ nhạt, từng quả từng quả khéo léo đáng yêu, kéo cành cây thấp xuống một chút.

Nhưng có lẽ là thời gian nở đã dài, anh đào cũng đã chín, nhưng không ai hái, chỉ có thể từng quả từng quả rơi xuống đất.

Một con chim sẻ bay tới, mổ quả anh đào trên cây, vô tình làm rơi một quả, đập vào đầu người đang đứng dưới tàng cây.

Đó là một cậu bé tóc đen ngang vai, đỉnh đầu buộc búi tròn, mặc áo xám hơi rách nát, dáng người gầy yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn xám xịt, màu sắc duy nhất trên dưới toàn thân chính là hai mảnh khuyên tai lông đỏ treo trên tai.

Hắn đang nhắm mắt dựa vào cây anh đào, bị quả kia đập trúng, run rẩy mở mắt ra.

Như là mưa mới ở nông thôn Giang Nam, mông lung, chỉ nhìn đôi mắt kia cũng đã tiêu tan vài phần nóng bức.

Ngón tay của hắn vạch tới vạch lui ở trên không trung, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Tuy rằng hắn đã lớn hơn trước đó một chút, nhưng Lý Nhược Thủy vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra hắn, mặt mày kia trước sau vẫn đẹp như một.

Biết người khác không nhìn thấy nàng, Lý Nhược Thủy đi thẳng tới, nhưng vẫn dừng bước cách hắn vài bước.

Quả nhiên, năm giác quan của Lộ Chi Dao cực kỳ mẫn cảm mà xoay đầu lại, cho rằng nơi này có người, cho nên đã lộ ra một nụ cười, từ nhỏ hắn đã có vài phần thần vận như sau khi lớn lên.

Nếu tính theo thời gian, chắc hiện tại hắn đã bị mẫu thân vứt bỏ, chỉ là không biết có gặp được sư phụ hắn hay không.

Lý Nhược Thủy nhìn kỹ cách ăn mặc của hắn, cổ tay áo bị rách mấy lỗ, trên cánh tay lộ ra rất nhiều vết xanh, quần chỉ đến cổ chân, hình như giày cũng khá chật.

Nói tóm lại, người xin ăn ở góc phố còn mặc đẹp hơn hắn.

May mà đây là mùa hè, nếu không chỉ dựa vào hai bộ quần áo này, mùa đông đi hai bước là đã không còn người.

“Trái vải thanh ngọt mỹ vị, hiện tại cũng vừa đúng lúc vào mùa, viết thành cảm nghĩ, ngày mai nộp lên.”

Trong tường viện truyền đến giọng nói của phu tử.

Có lẽ là trong phòng quá nóng, hắn đang dẫn theo bọn nhỏ đi học trong sân, vừa vặn cách Lộ Chi Dao một bức tường.

Trong tường rung đùi đắc ý đọc sách, ngoài tường đầu ngón tay hắn gõ cây, sau đó nhớ tới vật nhỏ rơi xuống trên đầu, cúi đầu lắc lư, lắc nó xuống.

Dường như có chút nhàm chán, hắn đi quay lại ở dưới tàng cây, trong lúc hành động đã giẫm phá không ít anh đào chín trên mặt đất, chảy đầy đất nước đỏ tươi.

Lý Nhược Thủy hoàn toàn không biết hắn ở chỗ này làm gì, đành phải ngồi trên mặt đất, chống cằm nhìn hắn.

Lộ Chi Dao đi tới đi lui, lông đỏ dưới tai lay động theo, sợi tóc đen nhánh vừa vặn che khuất cằm, lụa đỏ buộc trên đỉnh đầu bay tới bay lui, trông giống như một đứa bé không nhà để về.

Trong lúc bất chợt, hắn nhặt lên một quả quả hạch nát mềm mại từ trên mặt đất, không nói lời nào đã ném về phía của Lý Nhược Thủy.

Tình hình này quen thuộc quá mức, Lý Nhược Thủy cũng không có trốn, trơ mắt nhìn quả hạch xuyên qua trán của mình, đánh trúng một người bán hàng rong đang đẩy xe.

Có lẽ là nội lực của hắn còn chưa đủ, quả hạch này cũng không khảm vào, chỉ là rầm một tiếng.

Lộ Chi Dao hơi nghi hoặc mà nghiêng đầu, không biết lại đang suy nghĩ chuyện gì.

Chủ quán vẽ đường, thân xe chấn động, vẻ mặt không kiên nhẫn mà nhìn qua, mang theo mùi thơm ngọt ngào đầy đường mạch nha đi về phía tàng cây.

Lý Nhược Thủy cuống quít đứng lên, theo bản năng chắn trước mặt Lộ Chi Dao, nhưng nàng không ngăn cản được bất cứ người nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ quán xuyên qua mình, chống nạnh đứng ở dưới tàng cây.

“Ngươi là con nhà ai? Vụng về như vậy?! Ném đá lung tung cái gì chứ!”

Lộ Chi Dao giơ khuôn mặt nhỏ nhắn xám xịt lên, ánh mắt ảm đạm, không có tiêu điểm, nhưng vẫn mỉm cười với chủ quán.

Khóe môi của hắn vốn đã hơi nhếch lên, một hơi này càng lộ ra vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, ngay cả Lý Nhược Thủy cũng mềm lòng hơn rất nhiều.

"Cha mẹ ngươi đâu!"

Chủ quán lại không có một chút mềm lòng nào, ngược lại thấy hắn yếu thế, làm trầm trọng thêm.

Mặt trời chói chang, người đi đường lui tới cũng không nhiều lắm, đường của hắn lại dễ dàng tan ra, tâm tình đương nhiên là đã ngột ngạt hồi lâu, bây giờ vất vả lắm mới tìm được một cái ống xả khí, làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy.

Lộ Chi Dao cũng không có chút khϊếp sợ nào, sau khi trầm ngâm một lát, lại nở một nụ cười ngọt ngào.

Nụ cười này còn lớn hơn so với trước đó, lộ ra hàm răng, đôi mắt cong cong, chỉ là trông có chút quá mức khoa trương, trong ngọt ngào mang theo vài phần không hài hòa.