Chương 24: Được chọn trúng

Thế nhưng, không đợi hắn hưởng thụ đàng hoàng, miệng vết thương của Lý Nhược Thủy đã được rửa sạch, hiện tại đại phu đang bôi thuốc mỡ mát mẻ cho nàng.

Lý Nhược Thủy ngẩng đầu lên, thở ra một hơi thật dài: "Sảng khoái!”

Cho dù là vết thương hay là trong lòng, lúc này chỉ có từ sảng khoái mới có thể biểu đạt cảm thụ nội tâm của nàng.

“Đại phu, bôi nhiều thuốc mỡ này một chút.”

“Thuốc mỡ của ta đắt lắm.” Ánh mắt của đại phu cổ quái nhìn Lộ Chi Dao, tiếp tục bôi thuốc cho nàng.

“Ngươi đến tham gia luận võ chiêu thân, đã nghĩ kỹ chưa?”

Lý Nhược Thủy không quá để ý mà gật đầu, thổi thổi vết thương: "Nghĩ kỹ rồi.”

Chuyện này có gì mà phải nghĩ hay khôgn nghĩ, chờ nàng lấy được Hỏa Diệc Thảo và thư từ lui tới sau đó sẽ rời đi ngay.

Ánh mắt Lý Nhược Thủy tỉnh táo, không giống giả vờ, mà Lộ Chi Dao cũng mỉm cười, dáng vẻ không hề có khúc mắc gì.

“Lão phu thật sự già rồi, không hiểu được người trẻ tuổi như các ngươi." Đại phu lắc đầu, lấy ra hai bình sứ màu xanh lá cây từ trong giỏ.

“Một ngày đổi thuốc ba lần, liên tục ba ngày là khỏi.”

Lý Nhược Thủy thu tay lại, ôm lấy hai mươi lượng bạc ít đến đáng thương của mình.

“Đại phu, ta không có tiền.”

“Không lấy tiền." Đại phu gói hai bình thuốc lại, đưa tới tay nàng: "Trịnh gia bao rồi.”

Lý Nhược Thủy nhìn tay phải bị băng gạc cuốn lấy, cầm bình thuốc rồi trở về lôi đài với Lộ Chi Dao.

Đi được nửa đường, Lộ Chi Dao đột nhiên mở miệng.

“Vừa rồi tại sao không cho ta chặt đứt một cánh tay của cô ta? Ngươi không muốn báo thù sao?”

???

Khó theo kịp mạch não của người này ghê.

“Hình như ta và cô ta không có thù oán gì thì phải?”

Lộ Chi Dao nghe vậy liền dừng bước, nhướng mày: "Cô ta làm ngươi bị thương.”

Lý Nhược Thủy nhìn hắn, cũng học nhíu mày theo hắn.

"Nếu nói theo cách này, ngươi có thể tránh nhưng không tránh, ăn chắc là ta sẽ đến giúp ngươi, vậy có phải nên tính là ngươi đã gián tiếp hại ta bị thương hay không?"

Lộ Chi Dao sửng sốt một chút, lập tức giương môi cười, rực rỡ như hoa xuân.

“Góc độ này thú vị, vậy ngươi lấy đi đi.”

Nhìn cánh tay nâng lên trước người nàng, Lý Nhược Thủy tiện tay đẩy ra, có vẻ bất lực.

“Đùa gì vậy, ta cũng không phải biếи ŧɦái.”

Lộ Chi Dao thu tay về, vuốt ve vết máu trên cổ tay áo, mặt mày nhu hòa, lời nói ra gần như nói mớ.

“Đây cũng không phải là nói đùa.”

Lý Nhược Thủy không nghe rõ hắn nói cái gì, giơ tay chọc chọc bả vai hắn: "Nơi này không bị cắn rách da đó chứ?"

Lộ Chi Dao giật mình, lắc đầu: "Không có.”

“Vậy là tốt rồi.”

Lý Nhược Thủy nhỏ giọng nói một câu, sau đó lôi kéo hắn đi ra ngoài.

“Gậy dò đường của ngươi làm mất rồi thì theo sát một chút, khắp nơi trong tửu lâu này đều là bàn ghế, đυ.ng vào gân tê rơi nước mắt cho ngươi đáng đời.”

Đợi đến khi hai người trở lại lôi đài, mấy vị nữ tử đến đây luận võ đang ngồi ở một bên, làm ra thủ thế chúc mừng với nàng.

Mà mấy vị chủ nhân Trịnh gia kia đều ngồi dưới lôi đài, như là đã chờ được một lúc rồi.

Người hầu Trịnh gia đi tới, trong tay hắn cầm giấy bút, mở miệng hỏi: "Sinh thần cô nương là ngày nào?"

Lý Nhược Thủy mờ mịt đầy đầu mà nhìn những người khác: "Đây là ý gì?”

Trịnh phu nhân cho đến nay không mở miệng nói một lời, cuối cùng sắc mặt nghiêm túc đã hơi thả lỏng một chút.

“Lý cô nương, bọn ta muốn trực tiếp chọn cô, ý cô thế nào?”

Ngữ khí này của Trịnh phu nhân không giống như tìm được thê tử tốt cho con trai, ngược lại giống như đã chọn được một vệ sĩ tốt.

Chuyện này đến đột ngột quá rồi.

“Vậy những người khác thì sao?” Lý Nhược Thủy chỉ chỉ vào mấy nữ tử khác đến tham gia.

“Vốn là người thắng vào Trịnh gia ta, nhưng bây giờ bọn ta làm trái ước hẹn, đã bồi thường cho bọn họ rồi, chỉ chờ cô nương đồng ý.”

Lý Nhược Thủy nhìn đám người xung quanh, lại nhìn Lộ Chi Dao, do dự gật đầu: "Đồng ý.”

Nàng quả thực không nghĩ ra, người Trịnh gia này coi trọng nàng ở chỗ nào.

Vị tiểu thư mặc váy màu lam kia của Trịnh phủ đi tới, nàng ta đánh giá Lý Nhược Thủy, từ trên xuống dưới lại liếc mắt nhìn Lộ Chi Dao đi theo nàng.

“Vào Trịnh phủ không thể có nợ tình, Lý cô nương và vị bên cạnh này có quan hệ gì?”

Lý Nhược Thủy không chút do dự mà nói ra: "Bằng hữu.”

Tiểu thư váy xanh gật gật đầu, lại nhìn Lộ Chi Dao một cái, lông mày nhíu lại, vênh váo hung hăng đứng ở phía sau Trịnh phu nhân.

Trịnh phu nhân tiến lên kéo tay Lý Nhược Thủy, thần sắc mang theo vài phần cẩn thận.

“Cô nương, cô sợ quỷ không?”

“Hả?” Lý Nhược Thủy bị bà ta kéo tay, sau đó lại phản ứng lại ý tứ của bà ta, lắc đầu: “Không sợ.”

Nàng biết chuyện trong Trịnh phủ là do con người gây ra, căn bản không có quỷ quái gì cả.

Nghe nói như thế, Lộ Chi Dao không khỏi cười khẽ một tiếng, rõ ràng là không tin.

Nhưng Trịnh phu nhân lại tin.

“Cô nương, sinh thần của cô không phải là mười lăm tháng sáu chứ?”

Lý Nhược Thủy nào biết ngày sinh của "Lý Nhược Thủy", nhưng cho dù có phải là mười lăm tháng sáu hay không, hiện tại cũng chỉ có thể nói không phải.

“Không phải.”

Trịnh phu nhân rơi nước mắt, cầm tay Lý Nhược Thủy vỗ vỗ: "Đứa trẻ ngoan, ba ngày sau, bọn ta sẽ tới đón con qua cửa.”

Đây đại khái là một lần đính hôn qua loa nhất, quần chúng ăn dưa ở đây mơ hồ, Lý Nhược Thủy lại càng mơ hồ hơn.

Trịnh gia thậm chí không tiến hành điều tra bối cảnh của nàng, không có thư mời, không có người thân gật đầu đồng ý, ý tứ có bệnh mới lo tìm thầy này thật sự quá rõ ràng.

Nhưng cho dù có lừa gạt hay không, đối với Lý Nhược Thủy mà nói đồng ý cũng là lợi nhiều hơn hại.

Lần này không chỉ đơn giản là lấy thuốc giải, tìm chứng cứ, Lý Nhược Thủy còn có một mục đích khác.

Gả thay ở trong nguyên tác có thể là chất xúc tác tình cảm của hai người Lục Phi Nguyệt, vậy đương nhiên cũng có thể là chất xúc tác cho tình cảm của nàng và Lộ Chi Dao.

Trong lòng Lý Nhược Thủy hiểu rõ, rõ ràng Lộ Chi Dao đối xử với nàng có khác biệt so với người khác, nhưng dường như hắn vẫn không ý thức được.

Cho dù sự khác biệt này là xuất phát từ nguyên nhân gì, nàng cũng phải nhân cơ hội này khiến cho hắn hiểu được điểm ấy.

Nếu như hắn có chút ghen tuông hoặc là không thích hợp nào đó, nàng có thể gia tăng thế công rồi.