Chương 20: Luận võ chiêu thân

Sắc mặt Giang Niên không chút thay đổi, không còn cười đùa như trước nữa, hắn ngẩng đầu hỏi Lý Nhược Thủy.

“Ta hỏi ngươi, nếu thủ lĩnh của ngươi bắt ngươi gả vào nhà khác để thăm dò ngầm, ngươi đồng ý không?”

Tuy rằng vấn đề có vẻ không đầu không đuôi, nhưng Lý Nhược Thủy hiểu ý của hắn.

“Phải xem tình huống, nhưng trong tình huống bình thường thì không.”

Lý Nhược Thủy không thẳng thắn giống như Lục Phi Nguyệt, loại mật lệnh lừa người này, đại khái nàng sẽ nghĩ cách để bỏ qua.

Nhưng nguyên tác thiết lập như vậy chẳng qua là bởi vì cốt truyện quá chậm, muốn cho nam nữ chính một vài kí©h thí©ɧ mà thôi.

Giang Niên nghe câu trả lời của nàng, giống như đã tìm được viện binh, lập tức gật đầu phụ họa.

“Đây mới là suy nghĩ của nữ tử bình thường.”

Lý Nhược Thủy im lặng, đã lâu như vậy Giang Niên mà không đuổi kịp Lục Phi Nguyệt là có nguyên nhân.

Ai lại so sánh người mình thích với người khác, còn nói nàng ta không bằng nàng chứ?

Lục Phi Nguyệt lạnh mặt, mím chặt môi, lời nói ra cũng lãnh đạm hơn vài phần.

"Ta là bổ khoái của Tuần Án Ti, nghe lệnh làm việc là chức trách của ta, Nhược Thủy, muội cảm thấy ta không bình thường sao?"

“Lục tỷ tỷ đây là có trách nhiệm.... Lộ Chi Dao sẽ không cho chim ăn, ta đi xem thử.”

Tình nhân cãi nhau, người rảnh rỗi tốt nhất nên tránh ra.

Lý Nhược Thủy lập tức buông bát đũa đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhận thấy được Lý Nhược Thủy cũng đến, Lộ Chi Dao nở nụ cười, lắc lắc quả táo gai trong tay với nàng.

“Cái này rất ngọt, có muốn nếm thử không?”

Lý Nhược Thủy đè tay hắn lên l*иg chim: "Ta ăn no rồi, ngươi cho chim ăn đi.”

Lộ Chi Dao nở nụ cười, tóc đen bị gió nhẹ thổi qua phía sau, lộ ra khuôn mặt như ngọc của hắn, không cần tô điểm thêm, chỉ cần cong bờ môi lẻn cũng đã đủ khiến cho người ta rơi vào tay giặc.

Lý Nhược Thủy chống cằm nhìn hắn, cho dù biết bản tính của hắn, nhưng vẫn không nhịn được mà bị khuôn mặt này mê hoặc.

Cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, Lộ Chi Dao vốn đang cười sâu dần, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó đã giảm bớt, khóe môi cong lên cũng bình tĩnh đi vài phần.

Hắn giơ tay hái xuống một quả táo gai, trong lúc xoay cổ tay đã ném quả táo gai ra ngoài/

Là chuyện gì đã khiến Lộ Chi Dao lộ ra thần sắc như thế, ngay cả nụ cười giả tạo cũng thu lại, sự hiếu kỳ nhất thời lòng tăng vọt, Lý Nhược Thủy thò nửa người ra nhìn, nhưng cũng không phát hiện ra gì cả.

"Nhược Thủy, đợi lát nữa Trịnh gia luận võ chiêu thân, ta đi tham gia, hai người định đợi ở chỗ này hay là cùng đi xem?"

Giọng nói của Lục Phi Nguyệt còn có thể nghe ra một ít âm trầm, nàng ta ôm đao đứng dậy, không hề nhìn Giang Niên.

Lý Nhược Thủy suy nghĩ một chút, gật gật đầu.

“Đi.”

Lộ Chi Dao từ trước đến nay đều không có hứng thú đối với những chuyện này, nhưng cũng gật đầu, còn Giang Niên tuy nói tức giận, nhưng lúc người khác đi hắn cũng đi theo.

Lôi đài chiêu thân của Trịnh phủ dựng ở cửa tửu lâu, hiển nhiên là đã bao trọn nơi này.

Lầu hai tửu lâu có hai vị lão nhân ung dung quý phái và một vị nữ tử mặc váy lụa xanh đang ngồi, sắc mặt bọn họ trầm mặc nhìn lôi đài, thần sắc túc mục nghiêm túc.

Trên lôi đài tùy ý treo vài đoạn lụa đỏ, không có một chút không khí vui mừng nào, đây không giống như là chiêu thân, giống như chiêu bảo tiêu.

Theo lý mà nói, hình thức chiêu thân xung hỉ như vậy chắc là sẽ có rất ít người đến tham gia, nhưng lại bởi vì là Trịnh phủ giàu có phong phú, người đang làm nóng cơ thể ở bên cạnh cũng đã có mười mấy người.

So với người Trịnh phủ trầm mặc ít nói, quần chúng chung quanh xem kịch cực kỳ náo nhiệt, đã bao trọn ba tầng trong ba tầng ngoài, ngay cả tửu lâu gần đó cũng có đầy người.

Có người cắn hạt dưa, có người ăn trái cây, cùng nhau vây quanh lôi đài lớn tiếng thảo luận.

Lục Phi Nguyệt và Giang Niên đi báo danh, còn Lý Nhược Thủy và Lộ Chi Dao thì đau khổ giãy dụa trong đám người.

Lộ Chi Dao không nhìn thấy, Lý Nhược Thủy liền gắt gao kéo cổ tay hắn xông về phía trước, sau đó thật sự không có cách nào, chỉ có thể ôm eo hắn.

“Nhịn thêm chút nữa, rất nhanh sẽ vọt tới phía trước.”

Lộ Chi Dao trông thon gầy, không nghĩ tới thắt lưng săn chắc có lực, cảm xúc lúc ôm vào vô cùng tốt.

“Hình như ngươi rất sợ ta mất khống chế?”

Lý Nhược Thủy không khỏi bắt lấy thắt lưng của hắn, còn không tự biết mà đè vào cổ tay phải của hắn, ở một mức độ nào đó đúng là đang chế trụ hắn.

“Ngươi biết là tốt rồi.”

Lộ Chi Dao mỉm cười, không trả lời, mặc cho nàng kéo về phía trước.

Nói đến, hắn đã lâu không còn dùng gậy mù nữa.

Sau khi Lý Nhược Thủy trả lời qua loa, dùng sức kéo hắn xông về phía trước, đợi đến khi vọt tới hàng đầu, búi tóc cũng đã rối loạn rất nhiều.

Luận võ chiêu thân của Trịnh phủ áp dụng phương thức một chọi một, người thắng cuối cùng sẽ là người giành được chiến thắng lần này, ba ngày sau sẽ gả vào Trịnh phủ.

Trên lôi đài đã có nữ tử đánh nhau, chiêu chiêu tàn nhẫn, nhưng cũng không tổn thương đến chỗ yếu hại, giống như là đang luận võ hơn.

“Người hiểu võ công trông thật sự rất giỏi.”

Lý Nhược Thủy không khỏi thì thào tự nói, cảm khái các tỷ tỷ thật là ngầu.

“Ngươi muốn học võ sao?”

Lộ Chi Dao giống như là nghe được chuyện gì thú vị, nụ cười treo ở khóe môi cũng lộ ra một chút thật lòng.

“Có từng nghĩ tới.”

“Ta dạy ngươi thì thế nào?”

Tâm tư của hắn hoàn toàn chuyển tới trên người Lý Nhược Thủy, không biết lại đang suy nghĩ cái gì, nụ cười càng lúc càng dịu dàng.

Tuy rằng nhìn nụ cười này rất muốn từ chối, nhưng nàng vẫn gật đầu: "Được, tìm thêm thời gian đi.”

Người công lược chính là như thế, cho dù ngươi không muốn, nhưng nếu như có thể xúc tiến tình cảm phát triển, không muốn cũng phải gật đầu.

Huống chi nàng cũng không đến mức không muốn như vậy, là đỉnh cao võ lực trong tiểu thuyết, luyện tập với hắn nhất định có thể học được rất nhiều thứ, nói không chừng một ngày kia còn có thể thành cao thủ.

“Tìm thời gian?”

Lộ Chi Dao nghiêng đầu về phía nàng, tóc đen chậm rãi trượt tới trước người, lông mi dài xẹt qua ánh sáng lấp lánh, nụ cười bên môi càng chân thành hơn.

Hắn không chút do dự mà đưa kiếm vào tay nàng.

“Lên lôi đài luận võ, không phải có thể lập tức dạy sao, thực chiến là cách luyện nhanh nhất.”