Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phương Pháp Chữa Lành Trái Tim

Chương 4: Những cơn ác mộng mang tên quá khứ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 4: Những cơn ác mộng mang tên quá khứ.

Lục Miểu nằm trong nôi cảm giác thật khác lạ khi là một đứa bé còn đỏ hỏn không thể làm gì nhưng tâm trí lại có thể nhận thức được mọi thứ xung quanh. Lục Miểu biết gia đình mới của mình có bố mẹ và hai người anh trai, người nào người nấy đối với Lục Miểu đều là những người vô cùng đẹp đẽ. Ai trong họ cũng thơm, khi nhìn thấy cô bé ai cũng mỉm cười dịu dàng và trìu mến. Mẹ và cha đều ôm lấy cô bé dỗ dành ngay cả khi cô bé không biểu hiện gì mấy. Hai anh trai thường xuyên đem đến cho cô bé những món quà nhỏ xinh. Thật sự giống như trong một giấc mơ!

“Hôm nay anh đi làm khai sinh cho con sao?” Giang Vân vừa cho Lục Miểu uống sữa xong, đang giúp cô bé ợ hơi.

“Đúng vậy!” Cao Danh đi đến hôn lên môi vợ, Lục Miểu thấy bố mẹ âu yếm, mặt cô bé đỏ phừng phừng. Gia đình mới không ngần ngại thể hiện tình yêu thương với các thành viên trong nhà!

“Vẫn là cái tên lần trước chúng ta quyết định đúng không?” Giang Vân nhíu mày. “Bố mẹ... liệu có tức giận không?”

Nhà họ Lý đời này con trai lấy đệm là chữ Mục, con gái lấy đệm là chữ Ngọc, đó là lí do hai con trai của cô tên là Mục Sơn và Mục Lâm. Nhưng con gái họ thì khác...

“Không sao đâu! Bố mẹ ủng hộ ý kiến này của chúng ta!” Cao Danh dịu dàng hôn lên trán con gái nhỏ, giọng trầm ấm thủ thỉ, mặc kệ con gái nhỏ có hiểu hay không! “Bé con à, cha mẹ muốn đặt tên cho con là An Nhiên - Lý An Nhiên, mong cho có cuộc sống an nhiên, thảnh thơi, không có chút lo lắng, ưu phiền. Con chỉ cần khỏe mạnh lớn lên là cha mẹ vui rồi!”

Lục Miểu hai mắt đỏ hoe, có thể sao?

“Bé con sao thế? Khó chịu sao?” Cao Danh nhìn hai mắt con gái nhỏ đỏ hoe, lúng túng sờ mặt con gái. Bé con từ ngày khóc lớn một trận, cả người giống như thay đổi, có sức sống hơn trước. Sẽ tò mò nhìn ngắm xung quanh, sẽ nhìn chằm chằm vào mình và vợ, không còn ngẩn người giống như lúc trước.

“Râu của bố làm em khó chịu rồi!” Mục Lâm cầm đồ chơi đi đến, chép miệng như ông cụ non. “Mỗi lần bố hôn con cũng vậy, chọc đau lắm! Đã thế lại còn xấu!”

Mục Sơn đi đằng sau gật đầu đồng ý.

Cao Danh dở khóc dở cười, dạo gần đây việc trong công ty có chút bận, anh không có thời gian chỉnh chu bản thân, râu đã bốn ngày chưa cạo, không nghĩ đến mấy bé con lại để ý chuyện này. Vợ anh còn chưa có ý kiến, mấy tên nhóc này lại dám chê bố nó xấu? Cao Danh híp mắt, đi đến ôm cặp song sinh lên, dùng sức hôn lấy má hai đứa nhỏ.

“Á...” Mục Lâm giãy dụa. “Bố xấu xa! Mẹ ơi, mẹ ơi, cíu!”

Mục Sơn thì dùng hết sức né tránh, “Bố ấu trĩ quá!”

“Ha, ha, ha!” Căn phòng tràn ngập tiếng cười, chỉ có Lục Miêu vẫn đang chìm trong câu nói hồi nãy, lòng cô bé tràn ngập cảm giác lâng lâng, sung sướng, không nghĩ đến đời này của cô bé lại tốt như thế, có thể gặp được bố mẹ tuyệt vời nhất trên thế gian.

“Bé con, bố xin lỗi nhé!” Cao Danh sau khi vui đùa với hai con trai xong, anh nhẹ nhàng xoa mặt con gái nhỏ. “Đợi bố đi về sẽ ngay lập tức cạo dâu nhé! Anh đi đây!”

“Ghé bố!” Cặp song sinh hờn dỗi quay lưng với Cao Danh, nhưng khi bố đi vẫn chạy lại ôm tạm biệt!

“be... be!” Lục Miểu... à không, từ giờ là Lý An Nhiên quơ quào tay, miệng bập bệ kêu những thứ tiếng không có ý nghĩa. Vợ chồng Cao Danh sửng sốt, bé con phản ứng với họ rồi! Đáng yêu quá!

“Ôi, con tôi!” Giang Vân thơm lên má An Nhiên, Cao Danh cũng đi lại, cặp song sinh bám lên... Cuối cùng, Cao Danh ra khỏi nhà muộn hơn nửa tiếng đồng hồ, mọi lịch trình bị chậm trễ, hậu quả là phải tăng ca đến đêm mới trở lại.

Về đến nhà thấy phòng khách vẫn sáng đèn, Cao Danh thấy Giang Vân vẫn đang ngồi đợi anh.

“Anh về rồi sao? Có muốn ăn gì không?” Giang Vân nhẹ nhàng ôm lấy chồng.

“Anh ăn rồi! Lần sau em cứ đi nghỉ trước đi, không cần đợi anh!”

“Em thích thế!” Giang Vân cất đồ cho Cao Danh, kiêu kì đáp lại. “Mấy đứa nhỏ đã đi ngủ rồi, dạo này công ty nhiều việc lắm sao?”

Trước đây cô thường phụ giúp chồng trong chuyện công ty, hiện tại chỉ có mình chồng cô lo liệu, gần đây công ty còn mở rộng sang lĩnh vực giải trí, công việc lại tăng thêm. Giang Vân vướng con nhỏ, không thể giúp đỡ Cao Danh.

“Anh vẫn lo liệu được!” Cao Danh nắm tay vợ. “Chiều nay bố mẹ có gọi cho anh, tuần nữa họ sẽ trở lại, bố sẽ giúp anh việc công ty, giảm bớt lượng công việc cho anh! Em không cần lo đâu!”

“Thế quá tốt rồi!”

Hai vợ chồng đang nói chuyện thấy âm thanh ọ ẹ phát ra từ màn hình theo dõi trong phòng em bé, cả hai vội vàng chạy lên kiểm tra. Từ ngày bé con khóc một trận, họ lắp camera trong phòng em bé, tiện theo dõi.

Con gái nhỏ vẫn ngủ, nhưng nói mắt dàn dụa cả mặt, tay chân cũng không yên. Giang Vân vội ôm con lên, tay vỗ lưng đứa nhỏ, miệng thì dỗ dành. Tiếng khóc nỉ non của con gái nhỏ dần, hai tay bấu chặt lấy quần áo của mẹ.

“Chuyện này...” Cao Danh nhíu mày “Ngày mai anh sẽ cho người chuyển nôi của em bé vào phòng chúng ta!”

Con cái nhà họ thường được tập cho tự lập từ sớm, nhưng con gái nhỏ của anh có vẻ không ổn, đây là lần thứ 3 con bé khóc trong lúc ngủ, chỉ có thể được dỗ dành bởi cái ôm của cha mẹ. Bé con nhỏ bé đúng là khiến bọn họ lo lắng.

...

“Oa... oa!” Vợ chồng Giang Vân bị tiếng khóc của con nhỏ đánh thức trong đêm, Giang Vân bật dậy muốn đi ra ôm con thì Cao Danh đã ôm đứa nhỏ vào trong lòng, nhẹ nhàng an ủi.

“Hay cho bé con nằm ngủ cùng chúng ta?” Giang Vân lo lắng, tối nào bé con cũng ngủ không yên, chỉ có ba mẹ dỗ dành mới nín, nhưng chỉ cần đặt bé con lại trong nôi, con bé lại âm thầm khóc, không ngủ ngon chút nào. Hôm nào bé con khóc khi ngủ thì sáng hôm sau cả người không có tí sức sống nào, không muốn phản ứng với bất kì ai, sức ăn cũng kém.

“Được!” Cao Danh ôm bé con về giường, đặt giữa hai vợ chồng, lông mày đang cau chặt của con bé dãn ra, cả người được thả lỏng, hít thở đều đặn hơn.

“Ngủ ngon nhé, bố mẹ luôn bên con!” Cao Danh và Giang Vân giúp bé con lau vệt nước mắt, cả hai nhẹ tay nhẹ chân nằm xuống bên cạnh, không gian chìm trong im lặng lần nữa.

Lý An Nhiên nghĩ rằng cô bé đã được sinh ra một lần nữa, trong gia đình tràn ngập yêu thương, không hề ghét bỏ cô bé là con gái. An Nhiên cảm tạ ông trời rất nhiều vì cho bé cơ hội được sống trong gia đình này, cô bé quyết định sẽ rũ bỏ quá khứ, bắt đầu sống một cuộc đời mới, cô bé sẽ tạm biệt cái tên Lục Miểu, cuộc sống Lục Miểu vì... dù sao Lục Miểu đã chết trên bàn phẫu thuật vào năm 17 tuổi rồi! Hiện tại, cô bé là An Nhiên, bé con gần được một tuổi.

An Nhiên nghĩ thế nhưng bản thân cô bé chưa thực sự buông bỏ, khi cô bé ngủ luôn gặp ác mộng, những cơn ác mộng khiến bé con khóc nức nở trong giấc ngủ đến chính cô bé cũng không biết. Không gian tối đen giống như sẽ nuối chửng linh hồn cô bé bất cứ lúc nào. Bố mẹ và các anh mới không biết từ lúc nào đang đứng với cha mẹ Lục, lạnh lùng nhìn cô bé, đồng tình với nhau rằng cô bé không xứng được sinh ra trên đời!

An Nhiên không dám cãi lại, không dám phản ứng, cô bé chỉ có thể khóc! Nhưng cũng không dám khóc to, ấm ức vùng vẫy muốn thoát khỏi cơn ác mộng này. Cả linh hồn cô bé chìm trong tuyệt vọng! Mỗi khi cô bé sắp sửa bị cơn ác mộng này thao túng bản thân là sự thừa thãi thì lại có vòng tay ấm áp bao bọc lấy cô bé. Bên tai vang lên những lời nói dỗ dành nhỏ nhẹ, từng lời yêu thương như ánh sáng xóa tan bóng đêm. Hình ảnh bố mẹ Lý cạnh cha mẹ Lục biến mất, cơn ác mộng cũng tan biến theo. An Nhiên cứ thế mỉm cười mà chìm vào giấc ngủ.
« Chương TrướcChương Tiếp »