Chương 3-2: Lời âu yếm

Editor: Hoa Nở rồi!

Nàng ngồi nghiêm chỉnh, vẫn duy trì dáng vẻ đoan trang rụt rè. Trong lòng có vài phần lo lắng, nếu cứ dây dưa như vậy, Dịch Thiên Thành thì chẳng hề hấn gì, nhưng là Dĩnh Đông thành liền không ổn.

Chỉ hy vọng Dịch Thiên Thành có thể thỏa mãn nguyện vọng “Bức thiết bái đường” của nàng.

Chờ đến khi sắc trời đã tối đen, trong đại đường đã thay đổi hai lần bấc đèn. Liên Sanh nhìn bóng dáng tỳ nữ đốt đèn rời đi, nhịn không được nhíu nhíu mày.

Nàng kiềm chế tính tình lại, lại chờ thêm chốc lất, quản gia rốt cuộc cũng đến.

“Tướng quân đã trở lại, hiện tại đang ở thư phòng. Tướng quân nói, cô nương đã gấp gáp không chờ được như vậy, không bằng trực tiếp lăn đến phòng ngủ của ngài ấy mà chờ.”

Quản gia có nề nếp, thuật lại nguyên lời nói của tướng quân.

Để nàng chờ hồi lâu, cuối cùng lại bắt nàng tự “lăn” đến phòng ngủ của hắn.

Liên Sanh cười: “Được! Đi thì đi”

Nàng bỏ qua từ lăn của hắn, phòng ngủ liền phòng ngủ, còn hơn là không thấy được Dịch Thiên Thành . Lão quản gia nâng lên mí mắt, vì nàng dẫn đường.

Phòng trong không có người, quản gia rời đi sau, Liên Sanh thẳng thắn đánh giá phòng Dịch Thiên Thành. Bố trí đơn giản đại khí, bên ngoài trang trí một cái án thư, mặt trên rải rác mà đặt một ít công văn.

Xem ra Dịch Thiên Thành này làm thành chủ cũng là thập phần cần chính.

Liên Sanh không dám nhìn kỹ mấy thứ này, vội vàng thoáng nhìn, chỉ cảm thấy mặt trên kia mấy dòng văn tự quen thuộc. Một hồi nhớ mới phát hiện có phong cách giống chữ “Sa Cức” treo trên cổng thành kia, hoá ra phong cách chữ sắc bén kia là hắn viết.

Liên Sanh chuyển đi ra sau bình phong, thành thành thật thật ngồi ở giường lớn gỗ nam nạm tơ vàng. Liên Sanh điều chỉnh lại khăn voan che mặt trên đầu mình.

Thời điểm có việc cần nhờ người, Liên Sanh từ trước đến nay đều rất thông minh.

Nàng âm thầm suy nghĩ, Dịch Thiên Thành chán ghét người Liên Gia như vậy, nói không chừng nàng càng biểu hiện rằng hy vọng hắn sẽ chạm vào mình, hắn càng kháng cự chạm vào nàng.

Liên Sanh điều chỉnh tốt tâm thái, tự thôi miên chính bản thân mình! Dịch Thiên Thành là ai? Là nam nhân anh tuấn, tiêu sái, oai hùng nhất trên đời, nàng sùng kính hắn, luyến mộ hắn, hận không thể mỗi một giây đều treo trên người hắn, sông cạn đá mòn trời sụp đất nứt cũng không chia lìa!

Liên Sanh đem lời âu yếm luyện ở trong lòng một lần, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày thêu chỉ vàng của nam nhân

Liên Sanh cả kinh! Nàng cũng không nghe được âm thanh gì hết, người nam nhân này đột nhiên liền xuất hiện ở trước mắt! Ngay sau đó trên mặt chợt lạnh, Dịch Thiên Thành kéo xuống khăn voan trên đầu nàng.

Hắn động tác tùy ý, đem khăn voan ném qua một bên, đánh giá vị thiên kim thành chủ “phi thường muốn cùng hắn bái đường”.

Liên Sanh ngước mắt hướng hắn cười, nàng vốn là lớn lên mỹ lệ, khóe mắt nhìn như muốn câu hồn đoạt phách, giữa mày còn mang theo hai phần thiên chân, da thịt nàng tinh tế như mỹ sứ. Ánh phản chiếu mơn trớn lên đôi môi mềm mại, làm nhân tình không tự kìm hãm được đem ánh mắt dừng ở làn môi của nàng.

Tuy là đã thấy nhiều mỹ nhân Dịch Thiên Thành, cũng không thể không nói, nữ nhân không biết xấu hổ nàng, lớn lên thật là đẹp.

Hắn đem ánh mắt từ môi nàng dời đi, Liên gia nữ nhi, đúng là nên mang bộ dáng yêu tinh như vậy. Nàng nếu là mang một bộ nhu thuần đáng thương, thì có vẻ lại không thú vị .

Liên Sanh cũng ở đánh giá Dịch Thiên Thành, nàng tự thôi miên chính mình nhưng thực ra lại đúng rất nhiều! Dịch Thiên Thành bên ngoài mang tiếng ác, nhưng lại ngoài ý muốn mang một bộ dáng rất đẹp.

Hắn ăn mặc tay áo bó tập võ trang, sấn đến dáng người oai hùng, trên người mang theo khí độ, ngạo mạn. Đem so cùng với đại ca nàng, Dịch Thiên Thành mặt mày càng kiên nghị, tóc mai mày kiếm, giữa hai hàng chân mày mang nét tà phi, mắt đen thon dài sắc bén, bởi vậy tuy mặt không biểu tình mà khi nhìn thấy lại thấy phá lệ lãnh khốc.

(Hoa nở: Lần đầu edit mà gặp cảnh miêu tả chỉ biết khóc (T_T) )

Liên Sanh còn không kịp mở miệng, hắn bỗng nhiên lại gần nàng.

(Bản dịch là Khinh: Hành động di chuyển nhưng không mang theo tiếng động lớn mà có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng nhanh nhẹn)

Liên Sanh theo phản xạ muốn lui về phía sau, nhưng giây tiếp theo lại khống hề dám cử động.

“Nể tình ngươi từ ngàn dặm xa xôi lại đây, ta cho ngươi lựa chọn một cách chết, ngẫm lại muốn chết như thế nào, hả?” Dịch Thiên Thành kề bên tai nàng, hơi ấm thở bên tai, giọng nói của hắn khàn khàn, dùng ngữ điệu như đang ban ân để nói.

Chuỷ thủ trong tay hắn đặt ngay trên cổ Liên Sanh, xúc cảm lạnh băng bén nhọn quá mãnh liệt, từ sau cổ truyền tới l*иg ngực, Liên Sanh trong lòng khẩn trương đến nỗi mũi chân cũng không tự chủ được mà căng thẳng, không dám lui về phía sau một phân.

Nàng cắn răng: “Nghĩ kỹ rồi! Ngươi nói thành toàn ta, không được đổi ý, ta sợ đau.”

Liên Sanh phối hợp như thế, Dịch Thiên Thành cong môi, chủy thủ hướng về phía trước một đoạn vừa bằng lóng tay, vừa vặn dừng lại trên đầu nàng, hắn cảm thấy nếu đâm xuống nhất định sẽ rất xuất sắc: “Được.”

“Phu quân! Ngươi ái chết ta đi!”

( “ái” ở đây là chị nhà dùng với nghĩa ứ ừ ấy. Mọi người hiểu mà, Hoàng Hoa Khuê Nữ như ta không tiện nói kỹ a ~)

Chủy thủ kia đột nhiên động trên đầu nàng đâm một cái, Liên Sanh hừ một tiếng, trong lòng tuyệt vọng một trận, nàng chẳng lẽ cứ như vậy mà chết trên tay Dịch Thiên Thành? Giây tiếp theo nàng phát hiện chính mình còn có thể hô hấp, Liên Sanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn một đâm của Dịch Thiên Thành kia, tuy không chết người nhưng chắc chắn là có đổ máu.

Không chết vậy thì tiếp tục, chậm liền không có cơ hội: “Thân anh ngài so với núi Đại Lương càng hùng vĩ, khí độ ngài so với Hương Não Hà càng rộng lớn, ngài dũng cảm làm ta phải run sợ. Ta lần đầu tiên thấy ngài liền trầm mê bởi khí chất phong hoa ấy không cách nào tự kiềm chế được. Ta mến mộ ngài hồi lâu, gả cho ngài từ lâu đã là nguyện vọng khắc vào trong xương cốt của ta.”

Dịch Thiên Thành híp mắt: “……” Hắn một cái dấu ngắt câu đều không tin.

(Dị dùm chị nữ 9 luôn á (• ▽ •;) )

“Đôi mắt ngươi phải chăng có vấn đề, không bằng để ta móc nó ra.”

Chủy thủ trong tay hắn khẽ dịch qua mắt trái của nàng, chỉ kém một chút, liền sẽ làm nàng vĩnh viễn không thể nhìn thấy thế giới này. Dịch Thiên Thành nhìn Liên Sanh, trong mắt tràn đầy du͙© vọиɠ muốn phá hủy.

Liên Sanh sợ tay hắn lại run một lần.

“Không, ngài không thể như vậy, nếu ta mù thì liền không thể nhìn thấy thân ảnh của người thế thì so với chết càng khó chịu hơn.”

Liên Sanh cưỡng bách chính mình không nhìn ánh hàn quang của chùy thủ, yên lặng nhìn đôi mắt Dịch Thiên Thành, sinh tử khó khăn, nàng đem toàn bộ tình cảm mãnh liệt của mình đặt ở trong mắt.

Liên Sanh vừa định thở một hơi, lại thấy đôi mắt phía trước hàn quang khẽ nhúc nhích!

Nếu mọi người từ đọc bộ truyện này trước kia do mình edit được vài chương thì hẳn biết Chân Thủy Vô Ưu. Mình là Chân Thủy Vô Ưu, giờ thành Hoa Nở nha ♥️