- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phương Pháp Chính Xác Diễn Giả Làm Thật
- Chương 7: Phương pháp thứ bảy
Phương Pháp Chính Xác Diễn Giả Làm Thật
Chương 7: Phương pháp thứ bảy
Chu Nam Quân nhất thời chấn kinh, trường trung học đối diện với trường của bọn họ có một đại minh tinh, vậy mà từ trước đến nay cậu không hề biết!
Hơn nữa đại minh tinh kia đã từng là người dùng khuôn mặt của mình khiến cậu kinh diễm một thời gian – Trang Yến Bắc, thế mà bây giờ cậu mới biết!
“Nghe nói ba mẹ cậu ta cho rằng hiện tại nên lấy việc học làm trọng.” – Lâm Trạch An vẫn ôm ấp giấc mộng làm minh tinh, đối với những chuyện trong vòng giải trí đặc biệt quan tâm. Có thể nói, đúng là có năng khiếu hóng hớt mới có thể tám chuyện đến rõ ràng mạch lạc như vậy, “Vì do ba mẹ yêu cầu nên cậu ta hiện tại còn đang chăm chỉ học tập, ngoại trừ quảng cáo và một số thứ đại loại như vậy thì đều không nhận, bất quá chờ đến lúc cậu ta qua nghệ khảo, thi đậu chính quy thì đại khái sẽ ký hợp đồng với những công ty giải trí lớn. Những công ty muốn cậu ta khẳng định vô cùng nhiều, nhưng hiện tại ba mẹ cậu ta vẫn chưa đồng ý.”
Chu Nam Quân có chút bất ngờ: “Ba mẹ cậu ta…thực sự là nhất cổ thanh lưu.”
Tuy rằng đa phần cha mẹ đều rất coi trọng việc học tập của con cái, dù sao theo quan niệm truyền thống đều là học tập thật tốt thi đậu đại học mới có tương lai tốt đẹp, nhưng những người như Trang Yến Bắc chỉ cần nửa bước đã vào giới giải trí, chắc chắn không cần lo đến việc có tương lai phát triển hay không, vậy mà ba mẹ cậu ta vẫn rất để ý đến việc học tập, điều này thật sự là làm Chu Nam Quân có chút giật mình.
Lâm Trạch An gật đầu: “Có người nói ba mẹ cậu ta ngốc, không thừa dịp hiện nay có nhiều nhân khí mà kiếm chút vàng, tốc độ bỏ mới lấy cũ của vòng giải trí nhanh như vậy, không chừng đợi đến khi Trang Yến Bắc tốt nghiệp trung học cậu ta đã hoàn toàn hết hot. Bất quá cũng có người cho rằng cha mẹ cậu ta có tầm nhìn xa, tóm lại mỗi người đều có những ý kiến khác nhau. Mà bây giờ mọi người đang chờ xem sau khi đỗ đại học cậu ta sẽ có bộ dạng như nào a.”
Chu Nam Quân cảm khái: “Có nhiều người luôn chờ thời cơ để chê cười Trang Yến Bắc, cậu ta nhất định chịu áp lực rất lớn.”
Lâm Trạch An không đồng tình: “Vòng giải trí sao, nếu không có tâm lý vững vàng thì chắc chắn sẽ bị chèn ép không thở nổi.”
Chu Nam Quân hướng phía Lâm Trạch An nhíu mày, “Da mặt cậu dày như vậy, rất thích hợp lăn lộn trong vòng giải trí nha.”
Lâm Trạch An cười hắc hắc, không biết xấu hổ mà lại cho đó là quang vinh, “Đây là do tố chất của tôi tốt, không làm đại minh tinh thì rất phí.”
Chu Nam Quân nhún vai, từ chối bình luận.
Sau khi cơm nước xong, Triệu Ngải Học lại chạy đi đóng đô ở thư viện, Lâm Trạch An thì tỏ vẻ muốn tìm chỗ tôi luyện diễn xuất rồi mới đi thử vai.
Chu Nam Quân vỗ vỗ vai Lâm Trạch An, ngữ trọng tâm trường(*) nói: “Cố gắng lên, biết đâu đạo diễn mắt mù là cậu được chọn rồi đó.”
(*: Ngữ trọng tâm trường: lời nói chứa hàm ý sâu xa.)
Lâm Trạch An hắc hắc cười: “Tôi rất có lòng tin, nhất định tôi có thể làm được, dù sao tôi đẹp trai như vậy… Nhưng mà Chu Nam Quân cậu thật sự không
muốn cùng tôi đi thử vai sao? Không làm minh tinh đúng là lãng phí khuôn mặt này.” – Cậu ta
vươn tay nắm cằm Chu Nam Quân, chăm chú quan sát mọi góc cạnh trên khuôn mặt cậu.
“… Nói thật, với diện mạo thế này, nếu cậu là con gái nhất định sẽ trở
thành mỹ nhân, sao mặt cậu lại có thể đẹp như vậy? Nhất là đôi mắt này, rõ ràng là bị cận, sao vẫn xinh đẹp thế hả? Câu nói kia nói như thế nào tới… Trong ánh mắt có tinh thần đại hải! Chậc chậc, nếu cậu là con gái, tôi nhất định sẽ cưới cậu!”
Chu Nam Quân
liếc mắt xem thường, cậu đối với cái miệng ba hoa của Lâm Trạch An đã hoàn toàn miễn dịch, “Để tôi nhắc nhở cậu một chút, vài giờ trước cậu mới nói muốn theo đuổi Tạ Nghiêu Thần, bây giờ cậu lại định thay lòng đổi dạ?”
“Cậu ta ở nhà hiền lành, thích hợp làm vợ.” – Lâm Trạch An nghiêm trang trình bày: “Còn cậu lại xinh đẹp như vậy, rất phù hợp làʍ t̠ìиɦ nhân.”
“Còn muốn nɠɵạı ŧìиɧ, được lắm!” – Chu Nam Quân cười nhạt: “Tôi mà là con gái cũng nhất quyết không cho cậu thích.”
“Vậy cậu muốn cho ai thích?” – Lâm Trạch An bỗng nhiên cười xấu xa một tiếng: “…Tạ Nghiêu Thần?”
Chu Nam Quân: “Ai cũng không cho, cút ngay!”
Sau khi đánh đuổi Lâm Trạch An, quay đầu lại thấy Tạ Nghiêu Thần đang tự tiếu phi tiếu nhìn mình.
Chu Nam Quân sờ sờ mũi, có chút xấu hổ, “Khụ khụ, vừa rồi cái gì cũng không xảy ra, chúng ta về ký túc xá thôi.”
Tạ Nghiêu Thần dừng một chút, đột nhiên mở miệng: “Nếu tôi là con gái, nhất định sẽ để cho cậu thích.”
Chu Nam Quân: “…”
Mắt thấy Chu Nam Quân biểu tình biến hóa, Tạ Nhiêu Thần thiêu mi cười: “Đùa thôi, đừng coi là thật.”
Chu Nam Quân cười khan một tiếng: “Buồn cười quá, cười chết tôi, ha ha.”
Một trận trầm mặc.
Tạ Nghiêu Thân thở dài: “Tôi cảm thấy không khí hình như có chút xấu hổ.”
“Ai cho cậu đùa cái thể loại này, cả người
tôi đều nổi da gà.” – Chu Nam Quân xoa xoa cánh tay, nhỏ giọng oán giận.
Tạ Nghiêu Thần nở nụ cười: “Chúng ta quay về kí túc xá thôi.”
Chu Nam Quân gật đầu: “Về đi, ở đây hơi lạnh.”
Lúc này sắc trời đã dần tối, nhiệt độ cũng bắt đầu hạ xuống. Tạ Nghiêu Thần cởϊ áσ khoác đưa cho Chu Nam Quân.
Chu Nam Quân đẩy một chút: “Cậu bên trong cũng chỉ mặc một áo, tôi không phải con gái, không cần phải như vậy.”
“Không sao.” – Tạ Nghiêu Thần cười cười: “Tôi không lạnh.”
Tạ Nghiêu Thần nói như vậy Chu Nam Quân cũng không cự tuyệt nữa, cậu vừa đem áo của Tạ Nghiêu Thần khoác vào vừa như ông cụ non cảm khái: “Thanh niên bây giờ thật tốt, cơ thể khỏe mạnh.”
Tạ Nghiêu Thần bất đắc dĩ cười: “Tôi lớn hơn cậu tận nửa năm.”
Chu Nam Quân nháy mắt một cái, cười hắc hắc.
Hai người trở lại ký túc xá, Chu Nam Quân liền chạy đi tắm, nhưng đến lúc cậu tắm xong mới phát hiện không mang qυầи ɭóŧ, vội đứng cách cửa nhà tắm hô Tạ Nghiêu Thần lấy giúp.
Sau một lát, thanh âm của Tạ Nghiêu Thần ở ngoài cửa vang lên: “Tôi từ khe cửa đưa cho cậu.”
Một giây kế tiếp, Chu Nam Quân trực tiếp mở cửa ra.
Chu Nam Quân không có mặc quần.
Tạ Nghiêu Thần dừng một chút, rất nhanh liền quay đầu đi, không muốn mở rộng tầm mắt.
“Cậu đây là phản ứng gì, tôi cũng không phải là khỏa thân.” – Chu Nam Quân bị phản ứng của Tạ Nghiêu Thần làm cho không hiểu ra sao, cậu vô thức cúi đầu quan sát chính mình, tuy không mặc quần nhưng áo ngủ đủ rộng để che đi bộ phận quan trọng, chỉ lộ ra bắp đùi… Lẽ nào bắp đùi của cậu lại khiến Tạ Nghiêu Thần đau mắt?
Đây cũng không phải là do Chu Nam Quân tự kỉ, chân của cậu vừa dài lại vừa trắng, thậm chí so với con gái còn đẹp hơn. Đó là lí do cậu chưa bao giờ thích ngắm mấy mĩ nữ chân dài, dù sao chân cậu thực sự cũng đẹp hơn nhiều người khác.
Tạ Nghiêu Thần bỗng nhiên quay mặt lại, thẳng tắp nhìn về phía Chu Nam Quân.
Chu Nam Quân bị ánh mắt nghiêm túc của Tạ Nghiêu Thần làm hoảng sợ, vô ý thức nuốt nước miếng, “Sao, làm sao vậy?”
Tạ Nghiêu Thần nhìn chằm chằm Chu Nam Quân một hồi, bỗng nhiên mở miệng: “Chu Nam Quân, chúng ta đánh cược đi.”
Chu Nam Quân không hiểu: “Đánh cược? Đánh cược cái gì? Vì sao?”
Cậu và Tạ Nghiêu Thần cùng nhau lớn lên từ nhỏ, trước đây bọn họ thích nhất là đánh cược với đối phương, nội dung cược thì rất nhiều, đa số đều là trò đùa của trẻ con, nào là nhéo bím tóc của hoa khôi lớp, trèo sang nhà hàng xóm hái trộm hoa quả…. Bất quá sau khi lớn bọn họ cũng không chơi trò này nữa, hiện tại Tạ Nghiêu Thần đột nhiên nhắc tới, cậu lại có chút hoài niệm.
Tạ Nghiêu Thần nhíu mày: “Đừng hỏi vì sao, cậu nói đi, dám hay không dám?”
Chu Nam Quân nhìn ánh mắt khıêυ khí©h của Tạ Nghiêu Thần, lập tức nhớ tớ ngày trước mỗi lần hai người đánh cược, không biết vì sao cậu luôn thua nhiều thắng ít, tính không chịu thua của cậu lập tức bị khơi dậy: “Cược thì cược! Ai sợ ai!”
“Được, vậy chúng ta cùng cược.” – Tạ Nghiêu Thần mỉm cười, gằn từng chữ một: “Nội dung đánh cược là…Tôi cá là trong buổi sinh nhật của tôi ngày mai, cậu không dám mặc đồ nữ.”
Chu Nam Quân: “…”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phương Pháp Chính Xác Diễn Giả Làm Thật
- Chương 7: Phương pháp thứ bảy