- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phương Pháp Chính Xác Diễn Giả Làm Thật
- Chương 3: Phương pháp thứ ba
Phương Pháp Chính Xác Diễn Giả Làm Thật
Chương 3: Phương pháp thứ ba
【 tán gẫu riêng tư 】【 Yến Quy Lai 】 Anh biết, nhưng anh đối với em nhất kiến chung tình.
【 tán gẫu riêng tư 】【 Quân Đẳng Yến Quy Lai 】 Đại ca à, đừng nói giỡn.
【 tán gẫu riêng tư 】【 Yến Quy Lai 】 Anh không có nói giỡn.
【 tán
gẫu riêng tư 】【 Quân Đẳng Yến Quy Lai 】 Đây không phải là âm mưu gì chứ?
【 tán gẫu riêng tư 】【 Yến Quy Lai 】 Không phải.
【 tán gẫu riêng tư 】【 Quân Đẳng Yến Quy Lai 】…
Chu Nam Quân nhất thời tâm trạng không tốt.
Chuyện gì thế này?
Cậu mới nãy còn vỗ ngực thề son sắt cam đoan với Tạ Nghiêu Thần người kia sẽ không nghĩ rằng những gì trong game là thật, hiện tại lại thành như vậy không phải muốn cậu tự tát vào mặt mình sao? Đây quả thực rất mất mặt a! Sự mất mặt đến còn nhanh hơn cả lốc xoáy!
“Tôi vừa mới nói cái gì?”
Ánh mắt Tạ Nghiêu Thần nhìn chằm chằm vào đoạn đối thoại giữa Chu Nam Quân và Yến Quy Lai, hắn cong thắt lưng hơi cúi xuống, một tay chống lên bàn, một tay đưa lên khoác qua vai Chu Nam Quân, quay đầu nhíu mày nhìn cậu.
Chu Nam Quân lập tức lắc đầu phản đối: “Điều đó không có khả năng! Tên kia nhất định là nói giỡn!”
Cậu yên lặng nhớ lại quãng thời gian một tháng ngắn ngủi của mình và Yến Quy Lai, liệu cậu có làm gì khiến tên kia hiểm nhầm không, nhưng càng hồi tưởng cậu lại càng phát hiện mình căn bản là không làm gì, ngoại trừ cuối tuần cùng người kia hạ hai đến ba lần phó bản, bình thường bọn họ luyện cấp đều không ở cùng một chỗ, tán gẫu qua lại đếm nhiều nhất cũng chưa đến một trăm câu… Đây tuyệt đối không phải là phương thức chính xác để yêu đương trong võng du!
【 tán gẫu riêng tư 】【 Quân Đẳng Yến Quy Lai】 Đại ca, anh uống nhầm thuốc có phải không? Chúng ta thực sự không quen nhau.
【 tán gẫu riêng tư 】【 Yến Quy Lai 】 Emrất đặc biệt, hoàn toàn khác với những người con gái khác cứ quấn lấy ta a!
【 tán gẫu riêng tư 】【 Quân Đẳng Yến Quy Lai 】Tôi đương nhiên không giống với đám con gái kia!
【 tán gẫu riêng tư 】【 Quân Đẳng Yến Quy Lai】 Vì tôi là nhân yêu(*)!
(*: Là nam nhưng chơi nhân vật nữ.)
【 tán gẫu riêng tư 】【 Quân Đẳng Yến Quy Lai 】 Đại ca, tôi là con trai!
Chu Nam Quân tự phơi bày sự thật về thân phận thật của mình, lập tức muốn chui thẳng xuống dưới đất.
Tạ Nghiêu Thân một bên đứng xem: “…”
“Cậu lúng túng cái gì?”
Chu Nam Quân một giây trước vẻ mặt kiên định gõ bàn phím, giống như muốn dõng dạc tuyên bố “Ta là kẻ nằm vùng”, một giây sau liền quyết đoán thoát khỏi game, quả thực là đang sợ hãi.
Chu Nam Quân thần hồn bất định, trong lòng vẫn còn chút khϊếp sợ, cậu gãi gãi tóc nói: “Đệt mợ, vừa rồi đùa giỡn tên kia, quên mất cậu ta đứng đầu một bang, nhỡ đâu cậu ta gọi một cuộc điện thoại kêu toàn bộ người trong bang đuổi gϊếŧ tôi thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn tôi lừa cậu ta đến cùng sao?”
Yến Quy Lai tuy còn là học sinh trung học, nhưng dường như lại rất có tiền đồ làm thổ hào, dù thời gian chơi game không nhiều nhưng sẽ tìm đại luyện hỗ trợ luyện cấp, cũng không tiếc tiền đem vào game, lúc game có phiên bản mới liền chơi đùa thành lập một bang hội, về sau có không ít người theo.
Chu Nam Quân trước khi cùng Yến Quy Lai kết hôn đã tham gia một bang hội khác, cho nên không gia nhập vào bang hội của Yến Quy Lai, mà Yến Quy Lai cũng không muốn đem Chu Nam Quân giới thiệu cho người trong bang hội với danh “Đại tẩu”, vì vậy Chu Nam Quân và bang hội của Yến Quy Lai hoàn toàn không quen biết.
Tạ Nghiêu Thần vỗ vỗ bả vai Chu Nam Quân: “Chơi game không nổi nữa
thì quay về học tập tốt đi.”
“Học tập học tập, cậu cả ngày đều nhắc tôi học, cậu là mẹ của tôi sao?” Chu Nam Quân yên lặng phun tào, nhưng cậu không thừa nhận cũng không được, chỉ sợ qua chuyện này cậu thực sự vùi đầu vào học tập không còn để ý đến danh tiếng trong game, cũng không rõ về sau cậu và Yến Quy Lai sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng tên kia chính là bốc đồng đại thiếu gia, tuổi không lớn tính tình cũng không được tốt lắm, bây giờ cậu đắc tội với cậu ta, không biết cậu ta sẽ trả thù cậu như thế nào.
Xem ra tạm thời không nên chơi game, nghĩ đến đây, cậu không khỏi buồn bực mà hít một hơi.
“Cậu ta không phải là mẹ cậu, so với mẹ cậu còn lải nhải nhiều hơn, cậu ta không phải là mẹ cậu, so với mẹ cậu còn quan tâm cậu hơn!”
Nhưng vào lúc này, cửa ký túc xá bị đẩy ra, một nam sinh bước vào.
Người này tùy tiện đi đến trước mặt Chu Nam Quân và Tạ Nghiêu Thần, ôm lấy bả vai Chu Nam Quân: “Chu Nam Quân à, cậu cùng đừng được tiện nghi mà ra vẻ, bạn gái của tôi còn không thể tri kỷ bằng Tạ Nghiêu Thần đối với cậu, mỗi ngày đi mua cơm ân cần hỏi han không nói, lúc cậu trốn tiết còn giúp cậu xoay sở, chỉ thiếu việc giặt sạch qυầи ɭóŧ của cậu, vậy cậu còn chưa hài lòng cái gì?”
Đây là người thứ ba trong ký túc xá, Lâm Trạch An.
Lâm Trạch An tướng mạo tương đối đẹp trai, là người cao nhất trong ký túc xá của Chu Nam Quân, là nam sinh hệ vận động điển hình, không chỉ lớn lên đẹp trai sáng sủa, còn là đội trưởng đội bóng rổ, rất được nữ sinh hoan nghênh, tính cách cũng không tệ lắm, chỉ là có chút đào hoa, thay bạn gái so với thay quần áo còn nhanhhơn.
“Bạn gái của cậu? Là bạn gái nào cơ?” Chu Nam Quân tà tà liếc Lâm Trạch An một cái, “Cuối tuần trước? Tháng trước? Hay là lại có thêm người mới rồi? Cậu rốt cuộc có đến bao nhiêu em gái mưa?”
Tạ Nghiêu Thần khẽ nhíu mày: “Cậu vừa chơi bóng về à? Đi thay quần áo đi, cả người toàn mùi mồ hôi.” Hắn vừa nói, vừa đẩy cánh tay đang khoác lên vai Chu Nam Quân ra.
“Cậu đúng là bệnh sạch sẽ ngày càng nghiêm trọng, ”
Lâm Trạch An ngượng ngùng thu tay lại, không quên than thở: “Cậu mà không bị khiết phích nặng như vậy, nếu là con gái tôi nhất định sẽ lấy cậu làm vợ.”
Tạ Nghiêu Thần thản nhiên nói: “Tôi cho dù có thành con gái cũng sẽ không gả cho cậu.”
Lâm Trạch An: “…”
Chu Nam Quân không chút nể tình mà phá lên cười: “Ha ha ha, cho cậu đào hoa, xứng đáng!”
Lâm trạch An xấu hổ sờ sờ mũi, nói lảng sang chuyện khác: “Được rồi, tên họ Triệu đi đâu rồi?”
“Chắc lại ở thư viện,” Chu Nam Quân nhún vai: “Cậu cũng không phải không biết người ta là học bá, say mê học tập, không có cách kiềm chế.”
“Thư viện thư viện lại thư viện, ” Lâm Trạch An hít một hơi: “Tôi đang muốn rủ cậu ta đi thử vai.”
“Thử vai? Sao lại thử vai?” Chu Nam Quân tò mò.
“Cậu không biết sao?” Lâm Trạch An theo bản năng ôm lấy bả vai Chu Nam Quân, “Có một bộ phim mạng muốn lấy bối cảnh ở trường chúng ta, hiện tại đang tuyển diễn viên chính, trường chúng ta có rất nhiều người tới thử vai, nghe nói muốn tìm tổng cộng sáu diễn viên chính, trong đó có một nhân vật là người đẹp trai sáng sủa trong đội bóng rổ của trường, tôi cảm thấy bản thân khá phù hợp, còn có một nhân vật học bá mọt sách, tôi thấy Triệu Ngải Học cũng rất hợp.”
“Phim mạng? Phim mạng gì cơ?” Chu Nam Quân có chút tò mò.
Lâm Trạch An cười hắc hắc, bỗng nhiên thần bí hề hề mà tiến đến bên tai Chu Nam Quân, thấp giọng nói: “Phim đam mỹ, chính là hai người con trai… Hắc hắc, cậu hiểu mà.”
Chu Nam Quân còn không có phản ứng gì, Tạ Nghiêu Thần ngược lại nhíu mày, vươn tay đẩy Lâm Trạch An ra: “Cậu nhanh đi tắm rửa đi.”
“Hai đứa con trai đóng phim?” Chu Nam Quân bỗng nhiên phản ứng lại, vẻ mặt hoài nghi nhìn Lâm Trạch An, “Cậu không phải trai thẳng sao? Diễn cái này làm gì?”
“Trai thẳng thì có sao đâu,” Lâm Trạch An không cho là đúng, hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Bây giờ trai thẳng bán hủ mới là mốt, dù sao cũng không có khả năng diễn giả làm thật, hơn nữa rất nhiều người thích xem, nói không chừng còn có thể thực hiện ước mơ làm đại minh tinh!”
Lâm Trạch An tuy rằng học thiết kế chuyên nghiệp, nhưng trong lòng vẫn luôn ôm giấc mộng to lớn làm đại minh tinh, cậu ta lúc nào cũng nhắc qua nhắc lại điều này khiến toàn bộ người trong ký túc xá đều biết.
“Tôi cảm thấy tôi chẳng qua thiếu một cơ hội thôi, các cậu xem tôi lớn lên rất đẹp trai, so với những nam thần nổi tiếng cũng không kém,” Lâm Trạch An vẻ mặt tự luyến vuốt vuốt tóc, “Nếu may mắn, tôi nhất định có thể thành đại minh tinh!”
Chu Nam Quân nhếch khóe miệng: “Bạn gái của cậu đâu? Bạn gái cậu biết chuyện này không? Cô ấy ủng hộ sao?”
“Cô ấy sẽ hiểu thôi,” Lâm Trạch An cũng không lo lắng, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Chu Nam Quân, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chu Nam Quân, tôi chợt phát hiện… Cậu cũng rất xinh đẹp a.”
Chu Nam Quân nhíu mày: “Cậu bây giờ mới phát hiện?”
“Từ ánh mắt cho đến cái mũi, cả cái miệng đều rất đẹp,” Lâm Trạch An đánh giá khuôn mặt của Chu Nam Quân: “Cậu đẹp như vậy, không đi đóng phim thì thật đáng tiếc, có muốn đi thử vai cùng tôi không?”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phương Pháp Chính Xác Diễn Giả Làm Thật
- Chương 3: Phương pháp thứ ba