Chương 1

Điền Nhiên Đại có chút thiên nhiên ngốc.

Đương nhiên, đây là bình luận mà cậu nghe được từ miệng người khác.

Cậu cũng không biết “thiên nhiên ngốc” nghĩa là gì.

Điền Nhiên Đại có tí phiền não.

Cậu cứ một lần lại một lần nhập mật mã vào ô đăng nhập của weibo, lại một lần rồi một lần bị cho biết đã nhập sai mật mã.

Xoa xoa mấy sợi ngốc mao lộn xộn trên đầu, cậu chỉ có thể mở ra QQ tìm sư muội xin giúp đỡ.

Điền Nhiên Đại: Sư muội, anh không nhớ được mật mã.

Điền Nhiên Đại: Làm sao giờ?

Bên kia sư muội bất đắc dĩ mà gõ chữ trả lời.

Fan não tàn của Ngọc nhi: Sư huynh, đây là lần thứ mấy anh không nhớ rõ mật mã weibo?

Fan não tàn của Ngọc nhi: Không… Đây là lần thứ mấy anh quên mật mã? Lần trước là mật mã QQ, lần trước trước là mật mã hòm thư 419, lần trước trước nữa lại là mật mã tài khoản trò chơi.

Điền Nhiên Đại nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu.

Điền Nhiên Đại: hình như đây là lần thứ ba.

Điền Nhiên Đại: đây là cái weibo thứ ba anh xin…

Fan não tàn của Ngọc nhi:…sư huynh, sau này nhớ đem mật mã ghi nhớ vào một file, không thì em sợ lần sau anh cũng lên không được.

Điền Nhiên Đại: Ừa…

Điền Nhiên Đại: Nhưng mà bây giờ phải làm sao? Anh không nhớ rõ mật mã weibo, sẽ không thể vào weibo được.

Điền Nhiên Đại có chút thất vọng.

Cậu còn muốn lên weibo nghe sư muội phối kịch.

Trước đó cậu thường dùng weibo nghe sư muội phối kịch truyền thanh, cậu rất rất thích nghe. Tuy nhiên mấy tuần nay đều bận quá, thật lâu không lên mạng, cho nên giờ cậu quên mất mật mã weibo rồi.

Làm sao giờ… quên mật mã weibo sẽ không được nghe kịch sư muội phối.

Fan não tàn của Ngọc nhi: Sư huynh, anh có thể thử tìm lại mật mã weibo.

Điền Nhiên Đại: Tìm lại mật mã? Tìm lại như thế nào?

Fan não tàn của Ngọc nhi:… dưới ô đăng nhập có một mục, quên mật mã có thể chọn vào mục đó để gửi mật mã về hòm thư.

Điền Nhiên Đại: Có mục này sao? Vì sao anh lại không thấy?

Điền Nhiên Đại: anh đi tìm xem xem…

Điền Nhiên Đại: hình như anh thấy được rồi

Fan não tàn của Ngọc nhi: Sư huynh, đừng cứ nghiêm túc mà bán manh như vậy.

Điền Nhiên Đại: Xin lỗi

Điền Nhiên Đại: Hình như được rồi

Điền Nhiên Đại: Cảm ơn sư muội.

Fan não tàn của Ngọc nhi: … không có gì, sư huynh lần sau đừng có mà thiên nhiên ngốc như vậy nữa.

Điền Nhiên Đại bây giờ đã biết thiên nhiên ngốc có nghĩa là gì, cậu cũng đã quen với nó, bởi vì có nhiều người nói cậu là thiên nhiên ngốc rồi.

Từ nhỏ đến lớn, rất nhiều người đều nói cậu ngốc ngốc, giống như một tên ngốc.

Điền Nhiên Đại sau khi tìm lại được mật mã liền làm theo lời sư muội nói, đem mật mã ghi lại trong file, đặt ở chỗ dễ thấy nhất trên màn hình.

Sau đó cậu liền đăng nhập weibo, bắt đầu nghe kịch truyền thanh của sư muội.

Cậu nghe rất nghiêm túc, cho dù trên màn hình không có hình ảnh không có chữ, cậu vẫn rất là nghiêm túc nhìn chằm chằm cái màn hình trống không, nghiêm túc nghe từng chữ từng chữ trong lời kịch.

Kịch không dài, chỉ hơn hai mươi phút.

Điền Nhiên Đại nghe xong liền chuyển phát [1] lại bộ kịch, tuy rằng cậu chỉ có mười người theo dõi.

Sau đó cậu chọn tán gẫu với sư muội, rất vui vẻ muốn chia sẻ tâm tình cùng sư muội.

Điền Nhiên Đại: anh nghe xong bộ kịch kia rồi

Fan não tàn của Ngọc nhi: thấy ra sao thấy ra sao? Ngọc nhi ôn nhu công có phải rất manh không? Em sắp bị thanh âm ôn nhu của anh ấy manh chết… Nhị Miêu thiên nhiên ngốc thụ cũng rất manh! Làm fan cp của hai người đó, em thấy viên mãn rồi…

Điền Nhiên Đại có chút gian nan xem lời sư muội nhắn tới, rất gian nan mới tiêu hoá hết ý tứ của cô ấy.

Điền Nhiên Đại: ừa, nghe xong có cảm giác thiệt hạnh phúc

Fan não tàn của Ngọc nhi: đúng không! Quả nhiên là thiên nhiên ngốc thụ cùng ôn nhu công là vương đạo a! Ngọc nhi Nhị Miêu là tuyệt phối!

Điền Nhiên Đại: ừa

Nhìn câu nói sư muội gửi tới, Điền Nhiên Đại bỗng dưng có chút mất mát.

Cậu lại nghe kịch của sư muội thêm lần nữa.

Tên kịch là “Tui mới không phải là thiên nhiên ngốc đâu”, nói về câu chuyện của một thiên nhiên ngốc thụ cùng ôn nhu công… Nhờ phúc của sư muội, cậu bây giờ đã biết thiên nhiên ngốc, ôn nhu, công, thụ có nghĩa gì.

Lần đầu tiên bị sư muội kéo đi nghe kịch, cậu chỉ biết ngượng ngùng cự tuyệt. Nhưng sau khi nghe xong bộ kịch kia, cậu lại thích giọng phối của Quân Tử Ngọc, từ đó về sau liền lún vào.

Cậu yên lặng chú ý weibo Quân Tử Ngọc, yên lặng đem kịch Quân Tử Ngọc phối nghe hết một lần lại một lần.

Giống như bây giờ…

Điền Nhiên Đại nghe Quân Tử Ngọc phối ôn nhu công đang rất ôn nhu mà đem thiên nhiên ngốc thụ lạc đường về nhà, tự nhiên có chút mất mát.

Kì thật cậu cũng thường xuyên lạc đường nha…

Nghe được Quân Tử Ngọc ôn nhu mà đưa thiên nhiên ngốc thụ đi quá trạm đưa về nhà,

Điền Nhiên Đại càng thêm mất mát.

Kì thật cậu cũng thường xuyên bị quá trạm nha…

Nhưng mà, vì sao bên cạnh cậu không có ôn nhu công đâu?

Vì sao bên cạnh cậu không có một người sẽ ôn nhu nhắc nhở lúc cậu đi quá trạm đâu?

——

[1] chuyển phát: tương tự như share, reblog, retweet