Một người, thế nhưng có thể phát huy âm luật Violin đến cảnh giới cao như vậy. Trình độ như vậy, anh mà đi tham gia dàn nhạc tuyệt đối không có vấn đề. Nếu là mình, có một ngày cũng sẽ đạt được trình độ như vậy sao? Giống như là đạt được đỉnh cao của nghệ thuật.
Hạ Kiến Chương nhìn nhìn cậu, vỗ bả vai một chút, tỏ vẻ tiếp tục cố gắng.
Mà Giản Ninh lại ở một bên cười: “Xem em kìa. Quen tay hay việc thôi, nếu em thích, sau này thầy sẽ luyện với em nhiều hơn?”
Diệp Thuần bây giờ đương nhiên cầu còn không được, lúc này lập tức gật đầu, trên mặt là vẻ mặt kích động nhìn thấy là hiểu ngay.
Hạ Kiến Chương bĩu môi, không cho là đúng. Không biết như thế nào, lại cảm thấy hành động của mình có chút ngây thơ khoe ra trước mặt học trò cái gì chứ? Huống chi Diệp Thuần và y nếu có chuyện như vậy, theo như lý thuyết cậu và Giản Ninh phải lén lút mới đúng, sao lại tỏ vẻ thân thiết trước mặt anh như thế?
Buổi tối hôm đó, thành kiến và địch ý của Diệp Thuần và Giản Ninh triệt để đổi thành tôn trọng và ngưỡng mộ. Vừa đi ra, lại suy nghĩ đến nghề nghiệp là giáo viên dạy nhạc Trung học của Giản Ninh, với tính cách trầm ổn như vậy, trong lòng Diệp Thuần đã hoàn toàn trở thành cao thủ ẩn danh.
Giản Ninh ngược lại là không để trong lòng, tâm tình rất tốt nấu canh cá.
Lúc ăn cơm tối, y nghĩ, bây giờ nên tiến hành bước cuối cùng.
Cố ý hay vô tình, trên bàn cơm, trong phòng khách, trên giường ngủ, y sẽ nhắc tới tên Diệp Thuần.
Hạ Kiến Chương rốt cuộc nhịn không được: “Em nói đến cậu ta làm gì?”
Cơ thể Giản Ninh cứng đờ, cười chút mất tự nhiên: “Không có gì, hỏi một chút thôi.”
Phản ứng này đương nhiên hoàn toàn bị Hạ Kiến Chương xem ở trong mắt, trong lòng lúc này lộp bộp một tiếng: “Hai ngày nữa đi du lịch đi, đã lâu không ra ngoài rồi. Em xin nghỉ phép vài ngày đi.”
“Không được.” Giản Ninh lập tức từ chối: “Hai ngày nay Diệp Thuần thật vất vả mới đi vào trạng thái tốt nhất, rèn sắt khi còn nóng mới tốt.”
“Diệp Thuần! Diệp Thuần! Lại là Diệp Thuần!” Hạ Kiến Chương cao giọng nói, không thể nhịn được nữa nói: “Sao em giống như mẹ cậu ta vậy, tâm tư đều đặt ở trên người Diệp Thuần? Gần đây em làm gì cũng không tập trung, anh thấy em chỉ quan tâm đến cậu ta thôi!”
“Anh nổi điên gì chứ?” Giản Ninh nói một câu, ánh mắt chống lại Hạ Kiến Chương, lập tức chột dạ dời đi tầm mắt, giọng nói cũng nhỏ: “Không phải là em suy nghĩ cho anh sao? Giúp anh đào tạo ra một học trò giỏi hay sao? Với lại cậu ấy rất tốt, em cảm thấy sức sống mạnh mẽ đó giống lúc em còn trẻ, muốn giúp một chút thì sao chứ?”
Thấy bộ dáng hoàn toàn đắc ý đó của Giản Ninh, Hạ Kiến Chương cũng khó mà nói gì được, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu đến nghẹn, thế nhưng lại không thể phản bác được, thật là *’ách ba ăn Hoàng Liên, có cực khổ ngôn*.( hình như là người câm ăn Hoàng Liên mặc dù rất đắng nhưng không nói được)
Giản Ninh bên này anh không có biện pháp, Hạ Kiến Chương cũng chỉ có thể xuống tay với Diệp Thuần ở bên kia.
Bởi vậy, vài ngày cuối tuần này, Diệp Thuần đều không xuất hiện trong nhà bọn họ.
Bốn năm ngày sau, Hạ Kiến Chương lại phát hiện Giản Ninh ở sau lưng anh nhắn micro letter, hoặc là không tự giác đến ban công gọi điện thoại, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm di động.
Tất cả dấu hiệu đó đều chỉ đến một chuyện, khiến anh phiền lòng nôn nóng, ý niệm và dự cảm mơ hồ kia ở trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Chuyện cho đến bây giờ, Hạ Kiến Chương hoàn toàn cảnh giác cao độ.
Đương nhiên Giản Ninh không thể không phát hiện được cảm xúc của Hạ Kiến Chương, y biết, cọng rơm cuối cùng, đến lúc thả xuống rồi.
Thứ hai cuối tuần, Giản Ninh vốn hẹn Hạ Kiến Chương đi câu cá, đột nhiên nhận một cuộc điện thoại, liền ngượng ngùng, làm nũng với Hạ Kiến Chương hủy cuộc hẹn. Đoạn thời gian này Hạ Kiến Chương rất nhạy cảm, lập tức liền ngửi được một mùi khác thường.
Anh giả vờ hào phóng muốn đưa Giản Ninh đi, lại bị Giản Ninh từ chối, chỉ là nụ cười khi từ chối, thấy thế nào cũng giống như đang chột dạ. Hạ Kiến Chương cũng không bắt buộc, giả bộ để cho y đi, nằm ở trên sô pha nhàm chán lâu lâu lại đổi kênh.
Giản Ninh vì thế tâm tình vui vẻ ra khỏi cửa. Hạ Kiến Chương phát hiện, y mang đôi giày da số lượng có hạn ngày thường ít khi dùng đi, trong lòng đột nhiên trầm xuống.
Đến gara, anh liền không xa không gần theo đuôi Giản Ninh. Đầu tiên là y đi cửa hàng băng đĩa mua gì đó, có vẻ là mấy cái CD, lại đến siêu thị mua một chút đồ ăn vặt, cuối cùng mới gọi xe.
Giản Ninh xách đồ đã mua xong, từ trong kính chiếu hậu của xe taxi nhìn thấy biển số xe quen thuộc, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Y lấy di động ra, mở micro letter, gửi một tin nhắn.
“Mười lăm phút nữa thầy tới nơi, Tiểu Thuần đến chưa?”
Đối phương rất nhanh trả lời.
“Hì, đừng gọi em như vậy… thầy, em đến rồi.”
Vì thế mười lăm phút sau, Hạ Kiến Chương dừng ở quán cà phê gần đó, nhìn thấy Diệp Thuần đứng ở cửa vẫy tay với Giản Ninh, băng sơn rốt cuộc bị phá vỡ, anh tức giận đến thiếu chút nữa bẻ gãy tay lái.
Hạ Kiến Chương gọi điện thoại cho Giản Ninh, từ trong cửa xe nhìn đối phương lấy di động từ trong túi áo ra, còn đưa tay ý bảo Diệp Thuần im lặng, lúc này sát khí càng nặng hơn.
“Gặp bạn rồi sao?”
“Ah, vừa nhìn thấy, đã đến quán cà phê.” Giản Ninh nói.
“Ồ, cùng ai thế, một mình anh rất chán, bằng không anh đi tìm các người?”
“Hả, đừng đi, người bạn này của em anh không biết đâu, đột nhiên đến sẽ dọa người ta đó.” Giản Ninh nói.
Hạ Kiến Chương cười một tiếng, giọng gần như là nghiến răng nghiến lợi: “Phải không?”
“Đúng vậy.” Giản Ninh cố tình không nghe ra: “Aiz, không nói nữa, bọn em muốn đi xem phim, muộn thì sẽ không có vé nữa. Đợi buổi tối em về làm mì trộn trứng cà chua cho anh nha.”
Nói xong cũng không đợi Hạ Kiến Chương trả lời, liền tắt di động, Hạ Kiến Chương tức giận đến nghiến răng, lập tức muốn đi ra khỏi xe bắt gian. Nhưng mà không được, anh phải khống chế bản thân.
Sau khi hít sâu hai lần, anh quay đầu xe, trở về con đường lúc trước.
“Thầy Giản? Thầy nhìn cái gì ở phía sau vậy?” Diệp Thuần khó hiểu cũng cùng quay đầu.
Phía sau đã sớm không còn bóng dáng chiếc xe đó nữa.
“Không có gì. Đi thôi, lần trước nói giới thiệu bạn cho em, rất thành công trong âm nhạc, hai người rảnh thì có thể nói chuyện nhiều với nhau hơn…” Miễn là bộ dạng đối phương xấu là được rồi.
Diệp Thuần hoàn toàn chẳng hay biết gì, dù sao thì Giản Ninh nói cái gì cậu nghe cái đó, sau đó mạnh mẽ bị lôi đi.
Hai giờ chiều hôm đó, hai người liền giải tán. Chỉ là Giản Ninh không có gọi điện cho Hạ Kiến Chương, mà tắt máy đi tìm anh em tốt của mình.
Nghẹn khuất lâu như vậy, thật vất vả tìm được chỗ phát tiết. Hôm đó y liền cùng người bạn kia mắng Hạ Kiến Chương một chút. Đương nhiên, cũng uống không ít rượu. Nhưng mà cuối cùng tóm lại tâm tình của y cũng không tệ, lại rủ bạn tốt đi xem phim, ăn cơm, cuối cùng chơi đến gần mười một giờ.
Đến khi về nhà, đã là 12h.