Âm nhạc là cuộc sống của Hạ Kiến Chương. Hai mươi bốn tuổi gặp gỡ Giản Ninh, vẫn chưa thành danh. Trước khi rơi vào tình yêu với Giản Ninh, tình yêu của anh chỉ dành cho cây đàn sáu dây. Hai mươi sáu tuổi, hai người đăng ký kết hôn ở Thụy Sĩ, cũng trong năm đó Hạ Kiến Chương có được buổi diễn tấu Violin đầu tiên, một đêm thành danh.
Người bình thường rất khó liên tưởng người đàn ông trầm mặc mà ôn hòa, cao lớn mà trí thức này là một nghệ sĩ. Giống như lần đầu tiên Giản Ninh gặp anh, vẫn cho rằng anh là một doanh nhân thành đạt.
Giản Ninh từng cũng làm âm nhạc, nhưng nếu so sánh với Hạ Kiến Chương, thì khác nhau rất lớn.
Một ngày đông, Giản Ninh quấn chặt chiếc khăn quàng cổ bằng lông cừu, sau khi chào hỏi với các đồng nghiệp, đi ra khỏi cổng trường trung học. Vừa mới chuẩn bị bắt xe, một chiếc xe hơi màu xám bạc đi tới từ phía sau.
Giản Ninh sửng sốt một chút, lập tức mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, trong nháy mắt điều hòa ấm áp khiến tứ chi y mềm ra. Chắc là do lạnh, mũi và lỗ tai hơi hơi đỏ lên, ánh mắt lại mang ý cười, nhìn tay người bên cạnh: “Hôm nay rãnh hay sao mà đến đón em vậy? Nghệ sĩ lớn?”
Sâu thẳm trong đôi mắt đen của Hạ Kiến Chương cũng có một chút ý cười, bàn tay anh nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của Giản Ninh: “Hai tháng tiếp theo không có buổi biểu diễn nào, không bận.”
Hạ Kiến Chương là đi công tác về, anh không có về nhà, mà trực tiếp mang Giản Ninh ăn một bữa ngon ở bên ngoài, sau đó hai người về nhà ở trên ghế xem TV như thường lệ.
Năm năm qua, hai người đều sống như vậy. Ngoại trừ lúc vừa mới bắt đầu hận không thể gặp nhau sớm hơn, ăn ý với nhau, nhưng cuộc sống thường ngày lại rất nhàm chán. May mà hai người đều có chung một sở thích, đó chính là âm nhạc.
Giản Ninh nhìn TV một lúc, nhàm chán chạy đến chỗ Piano, mở nắp đàn lên, tinh tinh tang tang đánh mấy nốt nhạc, quay đầu: “Chơi một bài không?”
Hạ Kiến Chương như trước lười biếng nằm, chỉ hộp đựng Violin màu đen: “Còn chưa chỉnh âm, mệt.”
“Mệt cái gì, thấy anh ở bên ngoài lúc nào cũng có tinh thần lắm mà.” Giản Ninh mang dép lê đi đến mở hộp đàn, vô cùng thuần thục đặt tay lên đàn, ngón tay linh hoạt bấm trên cây đàn màu đen, kéo đàn, nghiêng đầu vẻ mặt chuyên chú điều chỉnh tiếng đàn.
Hạ Kiến Chương ngồi nghiêng trên sô pha nhìn thấy bộ dáng này của y, trong lòng nổi lên hứng thú, đứng dậy lấy đàn để qua một bên, kéo Giản Ninh đến gần Piano, thong thả đè lên: “Hợp tấu một đoạn đi.”
Giản Ninh không hiểu lắm, cho đến khi bàn tay Hạ Kiến Chương vén áo ngủ lên mò vào từ phía dưới, y mới phản ứng lại, đè lại: “Anh có sở thích lạ thế, lại thích làm ở Piano?”
“Em ở trên Piano là đẹp nhất…” Thanh âm biến mất khi anh hôn Giản Ninh: “Lúc trước gặp em ngồi đánh Piano, giơ tay nhấc chân, anh đã yêu em.”
Lời nói này Giản Ninh thích nghe, thở dốc nhanh hơn, ỡm ờ dung túng người đàn ông trên người mình. Sau đó một tay y chống đỡ, để lên các phím đàn, tinh tinh tang tang vang lên.
Hạ Kiến Chương cúi đầu kéo cổ áo xuống, tiếp tục đi xuống, thanh âm dán da thịt, nỉ non mà ái muội: “Cho nên nhìn đến thấy em ở trên Piano, thì yêu, muốn thượng em.”
Luôn luôn trầm mặc ổn trọng nên khi người đàn ông nói những lời dâʍ ɭσạи tán tỉnh, thật sự khiến người khác chịu không nổi. Một lát sau, Giản Ninh liền cảm giác phía dưới trướng lên. Đi công tác một tuần, hai người cũng một tuần rồi không làm…
Đúng lúc này, một chuỗi tiếng chuông không thích hợp vang lên, kiên trì không ngừng tinh tinh tinh vang lên. Vừa mới bắt đầu hai người đều không muốn quan tâm, nhưng đối phương lại vẫn gọi. Lần thứ tư vang lên, Giản Ninh rốt cuộc không còn hưng trí gì nữa, đẩy Hạ Kiến Chương ra: “Nghe đi! Gọi nhiều như vậy, không chừng là có việc gấp.”
Hạ Kiến Chương ngẩng đầu, chậc lưỡi một tiếng, có chút không kiên nhẫn nhận điện thoại.
Giản Ninh dường như không có việc gì từ trên Piano đứng dậy, bất động thanh sắc đánh giá Hạ Kiến Chương —— sau khi nhận điện thoại trầm mặc một chút, theo bản năng đưa lưng về phía y, sau đó đi qua đi lại, cuối cùng đi đến chỗ hành lang gần cửa ra vào, giọng nói không tự giác nhỏ hơn, nói chuyện ngắn gọn…
Cười cười, Giản Ninh đứng dậy chỉnh sửa áo ngủ một chút, đóng nắp đàn Piano, xoay người đi vào phòng ngủ.
Chờ y tắm rửa xong đi ra, Hạ Kiến Chương đã nói chuyện điện thoại xong, nằm ở trên sô pha chán muốn chết xem tin tức.
“Không phải việc gấp?” Giản Ninh lau tóc.
“Ừ, ngày mai rồi đến cũng được.” Hạ Kiến Chương nhàm chán đổi kênh.
“Khi nào? Không phải chúng ta đã hẹn ăn cơm với ông Đường rồi sao?”
Hạ Kiến Chương nghĩ nghĩ, hiển nhiên là quên chuyện này: “Dời lại hai ngày sau đi, nói là anh vừa mới về.”
“Vậy buổi chiều ngày mai… Có đến đón em nữa không?” Giản Ninh hỏi.
“Không biết nữa, nếu không kịp thì em về trước đi.”
Giản Ninh lười biếng duỗi eo: “Được rồi, ngủ thôi.”
Trong bóng đêm, y nằm trong chăn, độ cong trên khóe môi dần dần biến mất, ánh mắt bình tĩnh mà kiên định.